KokoronoNiwa’s diary

書くことで心を癒す

Tôi yêu tiếng Việt.日本語を勉強してこそベトナム語を愛するようになりました!

            

         f:id:KokoronoNiwa:20161122204605p:plain

Là người Việt Nam, ắt hẳn ai cũng tự tin về vốn tiếng Việt của mình. Mình cũng đã từng như vậy. Nhưng hiện tại, mình lại trở nên thiếu tự tin về ngôn ngữ mẹ đẻ - tiếng Việt.

Từ lúc bắt đầu cắp sách đến trường, mình đã được thầy cô dạy rằng: “Phong ba bão táp không bằng ngữ pháp Việt Nam”, “Tiếng Việt rất đẹp và thú vị”. Tuy nhiên, lúc đó mình đã nghĩ: “Tiếng Việt có gì khó cơ chứ?”. Bởi lẽ, mình có thể nói tiếng Việt không cần suy nghĩ, nói một cách vô thức cũng giống các hoạt động bản năng khác như ăn uống hay hít thở. Thậm chí mình chẳng bao giờ lăn tăn đến cái thứ mình đang dùng để giao tiếp cụ thể nó là cái gì.

Có thể lấy một ví dụ để dễ hình dung như sau. Khi mỗi ngày bạn chỉ ăn một món là "cơm", bạn không hề biết đến sự tồn tại của những loại đồ ăn khác trên đời, bạn sẽ chẳng buồn thắc mắc “cơm là gì”, “cơm có ngon không”. Bởi lẽ những suy nghĩ này giống như một loại định nghĩa, và định nghĩa chỉ ra đời để phân biệt một thứ so với những thứ khác. Nếu đã không có đối tượng để so sánh thì dĩ nhiên, định nghĩa cũng chẳng ra đời và người ta cũng chẳng buồn suy nghĩ về thứ đó. Tương tự như vậy, một đứa chỉ biết mỗi tiếng Việt như mình tuyệt nhiên không hề có cảm tưởng gì về tiếng Việt. Thế nhưng, khi bắt đầu học tiếng Nhật, tôi đã bắt đầu biết so sánh tiếng Việt khó hay dễ và nhận ra nhiều điều về tiếng Việt. Tuy nhiên, quá trình giác ngộ này cũng tốn khá nhiều thời gian :)

Khi mới bắt đầu học tiếng Nhật, mình bị choáng váng với cái thứ ngoằn nghèo như giun đất, mà người ta gọi là chữ tiếng Nhật. Nghĩ lại, đó là “vẽ tiếng Nhật” chứ chẳng phải viết nữa. Chưa kể câu tiếng Nhật đầu tiên được học càng làm mình hoang mang và nghĩ rằng trên cõi đời này chắc không có thứ tiếng nào khó hơn tiếng nhật. Đó chính là câu "chào buổi sáng". Tiếng Việt chỉ có gọn lỏn 3 từ là thế, mà tiếng Nhật nói dài đến hết cả hơi. “O ha yo go zai ma su” – tới những 7 âm tiết. Phải đặt mình trong hoàn cảnh 1 đứa ngố tè, mới học tiếng Nhật lần đầu, nghe 1 câu rối nùi như thế này, bạn mới hiểu hết sự hoảng loạn của mình. (Nghệ thuật thậm xưng là đây. Há há….).
Và rồi lết lết mấy năm trời, mình cũng tốt nghiệp được ngành tiếng Nhật, từ đó bắt đầu vào nghề “mắc dịch”. Những năm đầu mình thấy dịch Việt – Nhật khó gấp đôi dịch Nhật – Việt (Thiệt ra giờ mình vẫn thấy nó khó, há há...). Vì sao? Vì với hệ thống đại học quá “tiến bộ” ở Việt Nam, cộng với năng lực có hạn của mình, để viết được 1 câu tiếng Nhật thật tình phải nói là đổ mồ hôi và cả máu. (Suy nghĩ ko ra, cào cấu chắc nát cả mặt nên có đổ máu J ). Mình từng nghĩ rằng, có anh google hỗ trợ, chỉ cần chăm chỉ tra thì cái gì mà chẳng dịch từ tiếng Nhật ra tiếng Việt được. Nhưng dạo này, mình “mắc dịch” trên toàn phương diện, cả truyện tranh, tiểu thuyết, tác phẩm thơ văn gì cũng bị bắt dịch tuốt. Và khi dịch những nội dung đầy văn chương thế này. Mình mới thực sự thấm thía cái khó của tiếng Việt và cái ngu của bản thân. Khi dịch, có những từ tiếng Nhật rất ngắn, gãy gọn, súc tích. Mình hiểu cả nghĩa và cách dùng của nó. Nhưng mình không thể tìm được cách diễn đạt tương tự bên tiếng Việt. Tức là cũng là một từ đẹp, ngắn gọn, súc tích như tiếng Nhật. Những lúc như vậy, mình đành phải giải thích dông dài bằng tiếng Việt. Đây có thể nói là 1 thất bại dịch thuật.

Mình cũng tự biện minh là do mỗi ngôn ngữ mỗi khác, và chỉ cần dịch đúng nghĩa là được rồi. Tuy nhiên, lời biện minh đó không thể thuyết phục chính bản thân mình. Và mình tra cứu rất nhiều nơi từ từ điển tiếng Việt đến các trang web phân tích tiếng Việt. Cuối cùng mình cũng đã tìm ra từ mình cần và phát hiện thêm nhiều thứ. Đó chính là, tiếng Việt vô cùng phong phú và đẹp đẽ. Đó chính là, khả năng tiếng Việt của mình có giới hạn :(((((
Không chỉ vậy, còn có trường hợp mình đã biết từ đó, nhưng khi cần lại không thể nghĩ ra để sử dụng. Nếu nói theo ngôn ngữ IT thì, ngôn ngữ được mình ghi nhớ trong đầu, nó giống như một dạng dữ liệu lưu trong một cơ sở dữ liệu vô cùng rối rắm do một anh chàng kỹ sư thiếu kinh nghiệm thiết kế, và câu SQL để search có điều kiện không đầy đủ, không tối ưu nên dù search thế nào cũng không tìm ra dữ liệu tương ứng.

Do mình có khả năng viết văn “giỏi” quá nên không thể viết ngắn gọn, súc tích được. Kết quả là bài viết này đã bước sang trang thứ 2.

Nhưng thực ra mình chỉ muốn nói có 2 điều.

Một là, dù là người Việt, cũng chưa chắc bản thân đã hiểu rõ về ngôn ngữ mẹ đẻ của mình, nên hãy luôn cố gắng trau dồi nhé.

Hai là, học ngoại ngữ cũng là một cơ hội để bạn khám phá vẻ đẹp và nét hấp dẫn của tiếng Việt đó.

ーーー

私はベトナム人ですが、ベトナム語の能力について自信を持っていません。
小学校に入ってから、先生たちがいつも「ベトナム語が嵐のように複雑だよ。そしてベトナム語は美しいよ。」と教えてくれました。しかし、無意識にご飯を食べたり、呼吸をするように考えなくてもベトナム語をペラペラ喋ったり、何でもベトナム語で表現したりすることができたので、ベトナム語は何より簡単だと思いました。さらに、ベトナム語が難しいのか、簡単なのかという考えさえもありませんでした。
例えば、ご飯以外の食べ物を食べたことがなければ、ご飯が美味しいのか、まずいのかについての考えがないと思います。それと同じく、ベトナム語しか知らないとき、私は比較対象がなく、ベトナム語についての感想が何もありませんでした。
ただし、日本語を勉強し始めてから、ベトナム語についての感想が出てきました。
ベトナム語の難易度についても考えました。そのような考えに気づくまでに時間が、かなり掛かりました。
日本語を勉強し始めたばかりのときは、非ローマンアルファベット系の日本語がすごく難しいと思っていました。そのときは日本語を書くのではなく、日本語を描くと言っても言いすぎではありません。さらに、日本語の単語は覚えられないほど長いという印象がありました。たとえば、朝の挨拶は、ベトナム語では「Chào buổi sáng」であり、3音節だけですが、日本語では「おはようございます」となり、7音節になります。もちろん、長いほうが覚えにくく、難しくなるわけです。
翻訳の仕事を始めてから最初の数年間は、私にとって越和の翻訳のほうが和越の翻訳より倍ほど難しかったです。なぜかというと、日本語の語彙や日本語のニュアンス不足で日本語に訳すのに手間がかかったのです。ベトナム語に訳すれば、何でも表現できるという自身を持っていました。ただし、最近、私の翻訳分野が広くなり、漫画や文学作品までも翻訳することになりました。このような表現が豊かな翻訳原稿を翻訳してこそ、ベトナム語の難しさ、および自分のベトナム語の制限について理解できるようになりました。
翻訳する時に、日本語の言葉のニュアンスについてよく分かっているが、ベトナム語では、相当する適切な言葉が出てこない場合も少なくありません。その場合は、ベトナム語の単語ではなく、意味で長く説明するようにしました。それは翻訳失敗だと思います。
言語によって、使う言葉が違うということで、意味が伝われば良いかと言い訳をつけましたが、なんか自分の中でも納得できず、ベトナム語の辞書やインターネットで色々調べました。やっとわかるようになりました。分かったのは色々なことです。ベトナム語がすごく豊かで美しいことや、自分の語彙不足、表現力不足のこと等です。
また、語彙を知っていても、必要なときにうまく生かせないこともあります。これはIT用語で面白く説明すると、頭の中に存在している言葉が、ごちゃごちゃとしたデータベースにデータとして保存されていますが、条件の足りないSQLで検索しても、なかなか引っ掛からないということです。
文章力不足の関係で短く書いたら、言いたいことが十分に伝わらないかもしれないと思い、長く書いてしまっていますが、要するには、言いたいことが2つあります。
1つは、ベトナム人ならベトナム語が何でも分かるわけではないということです。そのため、母語でもしっかりと勉強したり、調べたりする必要があります。
もう1つは、外国語を勉強することにより母語について色々発見できるようになるということです。

Đọc sách và ngẫm sự đời!!!! 読書と人生

Dạo này mình đắm chìm trong những trang tiểu thuyết của Haruki Murakami nên hơi xao nhãng trong vụ cập nhật blog. (Dù không biết có ai đọc không nhưng mình vẫn cố gắng viết để sau này còn nhìn lại và biết được ở mỗi thời kỳ, mình sống như thế nào, suy nghĩ ra sao và đam mê điều gì).

Một vài người bạn thấy mình kè kè quyển tiểu thuyết tiếng Nhật bên mình thì mắt tròn mắt dẹt rằng: "Sao mày kinh thế, đọc tiểu thuyết tiếng Nhật luôn à? Có hiểu không đấy?". Hiểu chớ sao không, không chỉ hiểu mà còn mê nữa đấy. Nhưng mình khẳng định, đọc tiểu thuyết tiếng Nhật không cần phải có trình độ kinh khủng gì lắm đâu. Làng xàng cỡ mình là đọc được tuốt.

Tiếng Nhật cũng như nhiều thứ tiếng khác, nó có văn cảnh. Khi đọc dĩ nhiên sẽ có xuất hiện những từ mình chưa gặp bao giờ, nhưng dựa vào văn cảnh mình sẽ hiểu được từ ấy mà không cần phải tra. Khi đọc sách, mình chỉ tra những từ mà nếu không hiểu nó mình không thể hiểu nỗi câu ấy nói gì. Nhưng hiếm khi nào chỉ vì 1 từ mà chúng ta hoàn toàn không hiểu cả đoạn đúng không nào? Thường thì đứa làm biếng như mình sẽ tạm thời cho qua từ ấy, đọc thêm 1 đoạn tự khắc sẽ "nhận ra chân lý".

Mình lấy ví dụ nhé! Mình đọc đến đoạn nói về Adolf Otto Eichmann có xuất hiện từ ユダヤ人, lúc đầu mình cũng chẳng biết ユダヤ人 này là cái gì. Nhưng đọc thêm, mình biết được ông này là sĩ quan phát xít Đức và ông có nhiệm vụ tiêu diệt người ユダヤ. Vậy thì ユダヤ là "Người Do Thái" chứ còn gì nữa. Cứ thế, tự nhiên nạp được 1 từ mới mà chẳng cần phải tra :)))))

Đọc sách cũng như cuộc sống vậy đó. Nhiều lúc có những chuyện xảy ra, mình cứ nghĩ rằng mình không hiểu và cố "truy cứu" tới cùng. Nhưng sao phải cực vậy chứ!? Cứ ghi nhận nó một cách nhẹ nhàng, tự nhiên và bạn sẽ ngạc nhiên khi thấy rằng một lúc nào đó mình hiểu nó một cách rõ ràng đến bất ngờ đấy!

P.S: Đọc nhiều sách tiếng Nhật thấy người Nhật viết tiếng Nhật đơn giản hơn người nước ngoài viết tiếng Nhật nhiều. :)))))

Thế mới nói, "Đỉnh cao của ngôn ngữ là sự giản đơn" và "Đỉnh cao của cuộc sống là sự an nhiên". (Hình như hổng liên quan gì ráo trọi. Ha ha...)

---

最近、読書にハマっていてブログをまったく書いていませんでした。(私のブログの読者がいないかもしれませんが、自分の人生の中でいつ頃に何をしていたのか、どういうふうに考えていたのか、何にハマっていたのかを顧みられるようにできるだけ頑張って書いていきたいと思います。

いつも日本語の小説を持ち歩いている私は友だちに「君は日本語の小説をよめるのがすごいね。理解できるの?」と言われました。「理解できるよ。その上にハマっているのよ。」と私は答えしました。私にとって、日本語の小説を読むことはそんなにすごいことではありません。あまり日本語が上手でない私でも読めるわけがあります。

日本語も他の言語と同じく、文脈が重要なのです。どの言語でも語彙の量が非常に多く、外国人は日本語を読む際に、わからない言葉や初めて見る言葉が現れるのが当然です。しかし、文脈によって、その単語の意味を調べずに文章全体の意味を理解することができると思います。もちろん、その単語を理解できないと、文章全体がわからない場合は調べることが必要ですが、そのような場合は多くないと思います。面倒くさがる私はいつもそれを置いておき、次に進むことにします。こうするとやがて悟りを開くようになります。(言い過ぎです!笑ー)

例えを1つあげますが、今読んでいる村上春樹さんの【海辺のカフカ】という小説にアドルフ・アイヒマンについての文章があり、その中にはユダヤ人という言葉が出てきました。最初はこの言葉が分かりませんでしたが、もっと読むとアドルフ・アイヒマンという人物がドイツ人の親衛隊中佐であり、ユダヤ人絶滅計画を担任した人だと分かり、それによってユダヤ人という言葉の意味も理解できるようになりました。

つまり、調べなくても文脈から新しい言葉の意味を理解できる場合が多いわけです。
人生も読書と同じです。 自分の人生で起こった出来事に対して、理由等が分からず、必死に理解しようとする時もあるのではないかと思いますが、それを理解しない方が人生を上手く送れる場合もあるかもしれません。前向きに進むといつかきっと分かるようになるのではないでしょうか。
因みにですが、日本人の書いた日本語の本をたくさん読みましたが、外国人の日本語と比べてみると、意外と日本人の方が外国人より簡単で分かりやすい日本語を書いているように見受けられます。
言語の最高レベルは簡単さですよね。
では、人生の最高レベルはなんでしょうか。きっと心の平静だと思います。

Kí ức tuổi thơ 大切な思い出

           f:id:KokoronoNiwa:20161019213021j:plain

Đêm qua tôi mơ. Trong giấc mơ, tôi thấy mình theo các anh đi chăn trâu buổi chiều trên cánh đồng đầy nắng gió. Tôi tung tăng chạy nhảy trên cánh đồng đốt rạ cuối vụ mùa, rong chơi mải miết cho đến khi từng giọt nắng vàng vọt cuối cùng rơi rụng, xuyên qua đám mây ửng đỏ như rạ cháy, rồi tắt lịm. Bầu trời chụp xuống bóng đêm mịt mùng, bao phủ con đường dẫn về thôn. Trong bóng đêm, vang vọng tiếng hát lanh lảnh của bọn chăn trâu về muộn. Cả con đường quê rộn ràng mà quá đỗi bình yên. Anh tôi đưa trâu vào chuồng và đóng cổng. Chúng tôi ùa vào mâm cơm mẹ và các chị dọn sẵn bên mái hiên vẫn còn nong nóng do cái nắng hồi chiều chiếu trên nền gạch. Tay chân lem luốc bùn đất chưa kịp rửa, đứa nào đứa nấy lùa cơm ăn một cách ngon lành. Bình dị làm sao cảnh cả gia đình quây quần bên mâm cơm với 2 chiếc đèn dầu bu đầy mù du, phải vừa ăn vừa phủi. Lắm lúc có vài chú rơi tùm vào tô canh, nhưng chẳng ai buồn vớt. Cứ thế mà chang, mà húp hăng say. 

Ăn cơm tắm rửa xong, chị tôi trải chiếu ra sân và mấy anh em lại chen nhau nằm ngắm sao. Nền sân vẫn còn nóng, lại thoang thoảng mùi phân gà do mấy con gà "phóng thải" ban ngày. Chị tôi hồi đó là một nhà thiên văn học trong mắt tôi. Chị chỉ cho tôi đâu là chòm sao Bắc Đẩu, đâu là sao lưỡi cày.... Rồi những câu chuyện tào lao không đầu không cuối cứ rôm rả liên hồi. Tiếng cười không ngớt, tuy thỉnh thoảng có xen lẫn tiếng đập muỗi bôm bốp. Và sau đó, tôi bị cơn buồn ngủ quấn lấy, mí mắt sụp xuống chìm vào giấc ngủ với nụ cười vẫn chưa kịp tắt trên môi. Sau đó, không biết chuyện gì xảy ra nữa, nhưng sáng thì tôi luôn tỉnh giấc trên giường. Chắc có bà tiên đã bế tôi vào nhà lúc tôi ngủ say. 

Tôi bừng tỉnh giấc. Tôi không phải là con bé con nữa, cũng không còn ở miền quê êm đềm đầy ắp kí ức tuổi thơ. Nhưng những cảm xúc trong giấc mơ rất thật, thật đến mức tôi vẫn cảm nhận được mùi phân gà trên nền sân nóng, tiếng anh chị tôi cười đùa vẫn văng vẳng bên tai. Tôi sợ những kí ức này sẽ trôi tuột đi mất và tôi sẽ không còn chạm tới được. Tôi phải viết ra đây để giữ lại một miền kí ức tuổi thơ êm đềm.

-------------------------------------------------------------------------------

 昨夜、夢をみました。夢では、兄たちについて田んぼで水牛を放牧していました。稲刈りが終わった稲わら焼きの田んぼで、やけに赤い雲の切れ間から溢れている、夕日が消えるまで楽しんで遊んでいました。帰り道が真っ暗な夜空に覆われました。どこからともなく放牧者たちの生き生きとした歌声が響き届きました。騒がしいながらも平和な田舎の道でした。 家に着いたら、兄たちは牛水を柵に囲い込み、ドアを閉めました。 お母さんと姉たちが縁側に用意しておいた食事にわらわらと集まった私たちは手を洗う余裕もなく、もくもくと美味しく食べました。家族全員で石油ランプを囲み集まって、わいわいと食べている様子は平和で幸せでした。 石油ランプの周りには小さな黒い虫だらけなので、それを口で吹き飛ばしながら食べましたが、すごく楽しかったです。 実は何匹もスープの中に落ちていましたが、平気で飲み込んでしまいました (笑)。 食事とお風呂が終わったら、姉が米干し場に畳を敷いて、兄弟みんなで仰向けになり星空を眺めました。その時、真夏の暑い地面は、鶏が昼間に出したフンの臭いを強くさせた気がしました。懐かしい匂いです。 姉は空を指しながら、北斗星やオリオン座等の星群の名前と位置を教えてくれました。私たちは星空を見ながら楽しく笑ったり喋ったりしていました。時々、蚊を倒す叩き声もありました。笑ー。 夜遅くなり、私は猛烈な眠気に襲われ、微笑みかけたままで寝落ちました。そのあとのことが分からなくなりましたが、起きたらベッドにいました。もしかして妖精がベッドまで運んでくれたのでしょうか。 目が覚めました。しかし夢でした。でも、鶏のフンの臭みや兄弟の笑い声が、今でも感じられるほど現実みたいな夢でした。突然、このような懐かしい思い出が消えてしまうと思うと不安になってきました。必ず故郷の大切な記憶を残しておこうと思いました。そういうわけでこれを書きました。

日本の便利さ&その裏に!Sự tiện lợi – con dao 2 lưỡi, của Nhật Bản!

f:id:KokoronoNiwa:20161013141957p:plain

日本の便利さ&その裏に!

日本に3年間半程住んでいて、日本の便利さを本当に実感できました!

日本の便利さといえば、電車を思い浮かべます。

電車は日本で一番普及している公共交通機関であり、都会はもちろん、田舎まで繋がっているので、どこへでも行けると言っても言い過ぎではないと思います。

しかし、そんな便利な電車もトラブルが起こると最悪です!

よく発生しているのは人身事故や電力不足や安全確認等のトラブルです。

トラブルが起きた時、電車が止まって移動できなくなるのは当然ですが、駅に到着する前に、線路の途中で止まってしまったならば、他の交通手段も使えないという不便さがあります。

たとえどこかの駅に止まっていても簡単に他の交通手段に乗り換えられるわけではありません。

私は以前、オフィスから30分で帰れるはずの電車が人身事故の影響で止まってしまい、帰るのに3時間掛かったいやな経験があります。とても大変でした。

また、日本のインフラは充実しているので、マンションやオフィスビルディングのドアには電磁ロックが装備されています。

鍵を持って出かけなくても構いませんし、鍵を失くすという心配もありません。とても便利です。

電気設備なので、停電した時は無効になります。但し、日本では原子力発電を使うため、電力不足という問題を想定していないようです。そのため、異常時の代替対策を用意しておらず、停電した場合、ドアを開けられなくなります。それは逆に不便です。

日本は大地震が起こった2011年に非常に困難な状況になってしまいました。その中で、電力危機が発生し、順次停電等の節電政策が適用されました。ある日、会社から帰ってきた私は停電により電磁ロックを開けられず、冬の厳しい寒さと、余震の激しい揺れに絶えながら電気の復旧まで待っていました。

上記のようなトラブルが発生した場合の対策をあらかじめ講じておかないと、便利な物が不便になってしまうという実例です。

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mình sống ở Nhật khoảng 3 năm, cũng đủ để cảm nhận sâu sắc sự tiện lợi đến ngỡ ngàng của Nhật Bản.

Nói đến sự tiện lợi thì có thể nghĩ đến tàu điện.

(Thành thật mà nói thì đầu tiên hiện ra trong suy nghĩ của mình là “Cửa hàng tiện lợi” và nhiều nhiều thứ khác. Nhưng vì mấy thứ đó sẽ không phục vụ được mục đích “hằn học” của mình ở cuối bài nên tạm không đưa vô bài. Điêu dễ sợ :D)

Tàu điện là phương tiện giao thông công cộng phổ biến nhất ở Nhật, ở đô thị thì khỏi phải bàn rồi, ngay cả ở miền quê núi non hay ruộng đồng bát ngát, tàu điện vẫn đến được (dù không nhiều chuyến như ở thành phố). Nếu nói “chém gió” một tý thì có thể nói: “chỉ cần leo lên tàu điện là có thể ngao du khắp nơi ở Nhật”. Tiện thế đấy, nhưng khi gặp sự cố thì.... thật chỉ biết kêu “trời” vì cái sự bất tiện. Ở Nhật tàu điện rất hay gặp các sự cố đại loại như: kẹt hành lý, thiên tai, tai nạn (chủ yếu là tự tử), thiếu điện... khiến trễ tàu hoặc thậm chí dừng hẳn mấy tiếng. Gặp lúc xui xẻo, tàu dừng giữa đường ray mà chưa kịp về ga, thì chỉ có 1 cách duy nhất ngồi chờ và cầu cho điện thoại đừng hết pin để còn có cái mà bấu víu giết thời gian. May hơn một chút thì tàu về được đến ga (không phải ga nhà mình). Nói là may nhưng cũng chưa chắc bạn có thể tìm được phương tiện khác để về được nhà đâu. Mình đã từng mất 3 tiếng mới về được đến nhà dù thường ngày tàu đấy chỉ đi mất có 30 phút.

Chuyện đi lại là thế. Chuyện ở cũng cần phải bàn.

Nhật đứng đầu thế giới về công nghệ điện tử (hoặc ít nhất là mình nghĩ vậy) nên nhà cửa cũng rất hiện đại. Những tòa nhà được xây dựng mới sau này đều có trang bị cửa điện từ. Chỉ cần bấm tít tít vài cái là cửa mở, tiện thế còn gì. Chẳng phải mang chìa khóa theo. Chẳng bao giờ có nỗi lo lắng mang tên “mất chìa khóa” hay “quên chìa khóa”.

Thế nhưng hiện đại quá hóa ra “hại điện”, Nhật tự tin vào nguồn điện nguyên tử của mình, và với thành tích trong vòng mấy mươi năm chưa hề cúp điện nên các bạn ấy cũng không tính đến trường hợp dự phòng khi cúp điện. Thế nên rất nhiều người lâm vào khốn đốn vì bị nhốt ở ngoài khi cúp điện. Đây là chuyện trước năm 2011, trước khi xảy ra trận thiên tai kép làm khủng hoảng nhiều thứ, trong đó có khủng hoảng điện lực khiến chính sách tiết kiệm điện được ban hành và tình trạng cúp điện xảy ra thường xuyên. Và mình cũng lại là một nạn nhân bị nhốt ở ngoài trong những ngày mùa đông lạnh thấu xương, bên dưới chân là những cơn rung chấn của các trận động đất liên hồi.

Vậy mới nói, dù tiện lợi đến đâu, chúng ta cũng nên dự trù trường hợp có sự cố và nghĩ trước các biện pháp thay thế.

"Giấu" điện thoại đi và cảm nhận cuộc sống :)))) 一日携帯なし!!!

f:id:KokoronoNiwa:20161012104747j:plain

私はいつも通勤電車に乗っている時に、携帯を見ながら時間を潰しているが、今日は携帯を家に置き忘れてきてしまったので、しょうがなくぼんやりと車両の窓から外の景色を眺めている。電車が前進することによって後ろへ流れていく景色を私は初めて見たような気がする。なんだかさっぱりとした気持ちになってきた。そうか。私はいつも携帯ばかり見ていて、こんな素晴らしい景色が身近にあることに気づいていなかったんだ。雨上がりの新鮮で綺麗な景色を見て、私はやる気に満ち溢れてきた。:)今日はすべてがうまく行きそうだ。

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

f:id:KokoronoNiwa:20161012104856j:plain

Hôm nay có đứa đi làm mà bỏ quên điện thoại ở nhà. Leo lên tàu rảnh rỗi quá không có gì làm, nó đành ngồi ngó nghiêng lơ đễnh ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ toa tàu. Ô! Ngộ ghê! Phong cảnh lướt qua theo nhịp chạy của đoàn tàu, trông cứ như nó chưa từng thấy trước đó. Mặc dù mỗi ngày nó đều đi cùng 1 chuyến tàu vào đúng 1 thời điểm. Bỗng dưng trong nó dâng tràn một cảm xúc thật lạ. Quả là từ trước tới nay, cứ bay lên tàu là nó cắm mặt vô cái điện thoại nên bỏ lỡ biết bao thứ sống động, đẹp đẽ quanh mình. Ôi! Quang cảnh sau cơn mưa thật tươi mới, trong lành. Và lòng nó tràn trề sinh lực hơn bao giờ hết. Ngày hôm nay ắt hẳn sẽ là một ngày tốt lành!

良い考えで良い世界を作ろう!Những trái tim ấm áp, tạo nên thế giới màu hồng!!!


A little girl asked her mom: 'Why are they black?' Her response will amaze you!

Một lần tình cờ mình đã xem được video đầy ý nghĩa và mang đậm tính nhân văn. Quả thật đúng như lời bình luận bên dưới video, "Nếu ai cũng có suy nghĩ tốt đẹp như người mẹ này thì thế giới này tươi đẹp biết bao nhỉ!". Người mẹ trong video vừa có gương mặt đẹp, nụ cười hiền lại vừa có trái tim nhân hậu. Thật ngưỡng mộ!!!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

良い動画を見ていました。

ある暇な夜にスマホを弄っていて、自分のFBタイムラインに出てきたCMか何かの動画の下にあるコメントに目が留まりました。「世界中の全ての人たちもこのお母さんと同じ考えを持っていれば差別の存在がないはずだ」というコメントでした。それが気になり、動画を見ました。その動画をみて本当によかったです。すごく良い動画でした。
公園に白人と黒人の2組の母子がいました。白人の女の子は黒人母子と自分たちとの違いが気になって「母さん、あの人達はどうして黒いの?」とお母さんに聞きました。白人のお母さんはその質問を聞いたら、一瞬だけびっくりして固まった顔で黒人の母子を見つめましたが、やがて子供を優しい眼差しで見て説明を始めました。「彼らが黒いのは、神様が彼らを先に作ったからだよ。むかしむかし、人間がいなかったけど、神様は肌が黒い人間をつくったのよ。」とお母さんが答えました。女の子は「私達はどうして白いの?」という質問をしました。「神様が人間を作った後の話なんだけど、ある日、神様は散歩している時に公園で遊びに人形を作っているチビっ子を見つけた。黒人だけだったら彼らが寂しいことに気づいた神様は白人を作った。それから黒人と白人が友だちになった。外見は違うんだけど、心は同じだよ。みんなは神様が作ったものだからね。」という素晴らしい言葉でお母さんが答えました。お母さんの答えで納得した白人の女の子は黒人の母子の所に行って、笑顔で挨拶し、一緒に遊んでいました。
動画の内容は簡単ですが、伝えている深いメッセージで人々の心を打っています。

 

 

Một chút bình yên!!!! 平和なところ

f:id:KokoronoNiwa:20161004100717j:plain

久しぶりに雨がやんできた今日は景色を眺めながら運動しようと思い、家を出ました。今日の旅から色々勉強になりました。

目的地は東京郊外にある江戸東京たてもの園でしたが、この記事で話したいのは江戸東京たてもの園を含む小金井公園についてです。JR中央線武蔵小金井駅から20分徒歩の距離にあり、賑やかな都心とは違い、小金井公園は静かで優しい空気が流れ、心が穏やかになるところです。東京の人々は電車や青信号などを遅れないようにいつも急いでいますが、ここは人間の生きている時間の刻々を感じられるほどみんなのんびりしています。すごく平和な雰囲気でした。

初秋の桜の木々は黄色の葉が点々と枝々に現れ、茶色と黄色が混ざり合った落ち葉、苔で覆われた緑の樹幹とのコントラストがとても美しかったです。美しくてたまらず写真を撮ろうとしたら、ハーモニカの立派な音色が耳に届いてきました。思わずハーモニカの音を辿ると、桜の樹の下でハーモニカを吹いているお婆さんの姿を見つけました。そのメロディアスな音色は、公園の穏やかな雰囲気を活き活きとさせていました。向こうのベンチに座っているお爺さんもお婆さんの活気につられて歌が溢れました。ハーモニカのメロディと歌が相まって活力が溢れている平和な様子でした。

「20年、30年後は私がそんな生気に満ち溢れた心を残せるのか」という質問が頭に浮かんできました。いや、絶対無理でしょう。今でもそういう活気を持っていないですもんね。

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm nay trời tạm nghỉ mưa sau mấy ngày liền mít ướt. Mình và đệ tử chân truyền quyết tâm rời căn nhà yêu quý với chăn êm đệm ấm vì sự nghiệp... giải phóng mỡ thừa. :))))) Mục đích ban đầu là thế, nhưng sau chuyến đi, mình nghĩ mình phải giải phóng nhiều thứ hơn chứ không chỉ... mỡ thừa.

Địa điểm nhắm đến là Bảo tàng kiến trúc ngoài trời Edo-Tokyo (Edo-Tokyo Open-Air Architectural Museum), tọa lạc ở vùng ngoại ô Tokyo.
Nằm cách ga Musashi Koganei thuộc tuyến JR Chuo Line 20 phút đi bộ, công viên Koganei mang một vẻ đẹp trầm lắng, yên bình khác hẳn thủ đô Tokyo nhộn nhịp. Nếu như ở Tokyo nhịp sống vô cùng hối hả và con người hầu như không biết đi, họ chỉ biết chạy, chạy cho kịp chuyến tàu, chạy để không lỡ mất đèn xanh, hay đơn thuần chạy chỉ vì ai cũng chạy... thì, ở công viên này thời gian dường như trôi qua rất chậm để con người có thể cảm nhận từng phút giây họ sống trên đời, để thấy được mỗi hơi thở mang theo cả tình yêu cuộc sống, niềm vô tư chìm đắm trong sự yên bình của tự nhiên, của lòng người. Vườn hoa anh đào trong tiết trời chớm thu, điểm xuyết vài chiếc lá vàng trên cành cây đã không còn xanh mới như hồi đầu hạ, dưới mặt đất là lớp lá khô nâu, vàng lẫn lộn, làm nổi bật lên màu xanh của những gốc cây phủ đầy rêu. Bức tranh đẹp với những mảng màu tương phản khiến tay mình vô thức tìm đến chiếc máy ảnh để lưu lại khoảnh khắc đẹp này. Bỗng bên tai mình nghe réo rắt âm thanh trong trẻo của tiếng đàn Harmonica. Âm thanh ấy phát ra từ cụ bà đang đứng dưới gốc anh đào, nó không phá tan bầu không khí thanh bình của công viên, mà góp phần giúp cho buổi chiều âm u bớt phần cô tịch. Ở băng ghế gỗ phía xa, một cụ ông (chắc không hề quen biết cụ bà) cất giọng hát hòa theo nhịp kèn. Một bài hát chắc cũng khá cũ, mình không nghe được lời nhưng vẫn cảm nhận được tình yêu cuộc sống của các cụ. Bức tranh yên ả mà tràn đầy sức sống. Sau 20, 30 năm nữa liệu mình còn giữ được tinh thần tươi mới như các cụ không??? Không, hiện tại cả trái tim và tinh thần của lứa trẻ như mình chắc còn cằn cỗi hơn cả vạt sỏi nơi 2 cô bé đang đánh cầu đằng kia, thì từ "còn giữ" đâu phù hợp nhỉ!??.