KokoronoNiwa’s diary

書くことで心を癒す

Kí ức tuổi thơ 大切な思い出

           f:id:KokoronoNiwa:20161019213021j:plain

Đêm qua tôi mơ. Trong giấc mơ, tôi thấy mình theo các anh đi chăn trâu buổi chiều trên cánh đồng đầy nắng gió. Tôi tung tăng chạy nhảy trên cánh đồng đốt rạ cuối vụ mùa, rong chơi mải miết cho đến khi từng giọt nắng vàng vọt cuối cùng rơi rụng, xuyên qua đám mây ửng đỏ như rạ cháy, rồi tắt lịm. Bầu trời chụp xuống bóng đêm mịt mùng, bao phủ con đường dẫn về thôn. Trong bóng đêm, vang vọng tiếng hát lanh lảnh của bọn chăn trâu về muộn. Cả con đường quê rộn ràng mà quá đỗi bình yên. Anh tôi đưa trâu vào chuồng và đóng cổng. Chúng tôi ùa vào mâm cơm mẹ và các chị dọn sẵn bên mái hiên vẫn còn nong nóng do cái nắng hồi chiều chiếu trên nền gạch. Tay chân lem luốc bùn đất chưa kịp rửa, đứa nào đứa nấy lùa cơm ăn một cách ngon lành. Bình dị làm sao cảnh cả gia đình quây quần bên mâm cơm với 2 chiếc đèn dầu bu đầy mù du, phải vừa ăn vừa phủi. Lắm lúc có vài chú rơi tùm vào tô canh, nhưng chẳng ai buồn vớt. Cứ thế mà chang, mà húp hăng say. 

Ăn cơm tắm rửa xong, chị tôi trải chiếu ra sân và mấy anh em lại chen nhau nằm ngắm sao. Nền sân vẫn còn nóng, lại thoang thoảng mùi phân gà do mấy con gà "phóng thải" ban ngày. Chị tôi hồi đó là một nhà thiên văn học trong mắt tôi. Chị chỉ cho tôi đâu là chòm sao Bắc Đẩu, đâu là sao lưỡi cày.... Rồi những câu chuyện tào lao không đầu không cuối cứ rôm rả liên hồi. Tiếng cười không ngớt, tuy thỉnh thoảng có xen lẫn tiếng đập muỗi bôm bốp. Và sau đó, tôi bị cơn buồn ngủ quấn lấy, mí mắt sụp xuống chìm vào giấc ngủ với nụ cười vẫn chưa kịp tắt trên môi. Sau đó, không biết chuyện gì xảy ra nữa, nhưng sáng thì tôi luôn tỉnh giấc trên giường. Chắc có bà tiên đã bế tôi vào nhà lúc tôi ngủ say. 

Tôi bừng tỉnh giấc. Tôi không phải là con bé con nữa, cũng không còn ở miền quê êm đềm đầy ắp kí ức tuổi thơ. Nhưng những cảm xúc trong giấc mơ rất thật, thật đến mức tôi vẫn cảm nhận được mùi phân gà trên nền sân nóng, tiếng anh chị tôi cười đùa vẫn văng vẳng bên tai. Tôi sợ những kí ức này sẽ trôi tuột đi mất và tôi sẽ không còn chạm tới được. Tôi phải viết ra đây để giữ lại một miền kí ức tuổi thơ êm đềm.

-------------------------------------------------------------------------------

 昨夜、夢をみました。夢では、兄たちについて田んぼで水牛を放牧していました。稲刈りが終わった稲わら焼きの田んぼで、やけに赤い雲の切れ間から溢れている、夕日が消えるまで楽しんで遊んでいました。帰り道が真っ暗な夜空に覆われました。どこからともなく放牧者たちの生き生きとした歌声が響き届きました。騒がしいながらも平和な田舎の道でした。 家に着いたら、兄たちは牛水を柵に囲い込み、ドアを閉めました。 お母さんと姉たちが縁側に用意しておいた食事にわらわらと集まった私たちは手を洗う余裕もなく、もくもくと美味しく食べました。家族全員で石油ランプを囲み集まって、わいわいと食べている様子は平和で幸せでした。 石油ランプの周りには小さな黒い虫だらけなので、それを口で吹き飛ばしながら食べましたが、すごく楽しかったです。 実は何匹もスープの中に落ちていましたが、平気で飲み込んでしまいました (笑)。 食事とお風呂が終わったら、姉が米干し場に畳を敷いて、兄弟みんなで仰向けになり星空を眺めました。その時、真夏の暑い地面は、鶏が昼間に出したフンの臭いを強くさせた気がしました。懐かしい匂いです。 姉は空を指しながら、北斗星やオリオン座等の星群の名前と位置を教えてくれました。私たちは星空を見ながら楽しく笑ったり喋ったりしていました。時々、蚊を倒す叩き声もありました。笑ー。 夜遅くなり、私は猛烈な眠気に襲われ、微笑みかけたままで寝落ちました。そのあとのことが分からなくなりましたが、起きたらベッドにいました。もしかして妖精がベッドまで運んでくれたのでしょうか。 目が覚めました。しかし夢でした。でも、鶏のフンの臭みや兄弟の笑い声が、今でも感じられるほど現実みたいな夢でした。突然、このような懐かしい思い出が消えてしまうと思うと不安になってきました。必ず故郷の大切な記憶を残しておこうと思いました。そういうわけでこれを書きました。