KokoronoNiwa’s diary

書くことで心を癒す

Một chút bình yên!!!! 平和なところ

f:id:KokoronoNiwa:20161004100717j:plain

久しぶりに雨がやんできた今日は景色を眺めながら運動しようと思い、家を出ました。今日の旅から色々勉強になりました。

目的地は東京郊外にある江戸東京たてもの園でしたが、この記事で話したいのは江戸東京たてもの園を含む小金井公園についてです。JR中央線武蔵小金井駅から20分徒歩の距離にあり、賑やかな都心とは違い、小金井公園は静かで優しい空気が流れ、心が穏やかになるところです。東京の人々は電車や青信号などを遅れないようにいつも急いでいますが、ここは人間の生きている時間の刻々を感じられるほどみんなのんびりしています。すごく平和な雰囲気でした。

初秋の桜の木々は黄色の葉が点々と枝々に現れ、茶色と黄色が混ざり合った落ち葉、苔で覆われた緑の樹幹とのコントラストがとても美しかったです。美しくてたまらず写真を撮ろうとしたら、ハーモニカの立派な音色が耳に届いてきました。思わずハーモニカの音を辿ると、桜の樹の下でハーモニカを吹いているお婆さんの姿を見つけました。そのメロディアスな音色は、公園の穏やかな雰囲気を活き活きとさせていました。向こうのベンチに座っているお爺さんもお婆さんの活気につられて歌が溢れました。ハーモニカのメロディと歌が相まって活力が溢れている平和な様子でした。

「20年、30年後は私がそんな生気に満ち溢れた心を残せるのか」という質問が頭に浮かんできました。いや、絶対無理でしょう。今でもそういう活気を持っていないですもんね。

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm nay trời tạm nghỉ mưa sau mấy ngày liền mít ướt. Mình và đệ tử chân truyền quyết tâm rời căn nhà yêu quý với chăn êm đệm ấm vì sự nghiệp... giải phóng mỡ thừa. :))))) Mục đích ban đầu là thế, nhưng sau chuyến đi, mình nghĩ mình phải giải phóng nhiều thứ hơn chứ không chỉ... mỡ thừa.

Địa điểm nhắm đến là Bảo tàng kiến trúc ngoài trời Edo-Tokyo (Edo-Tokyo Open-Air Architectural Museum), tọa lạc ở vùng ngoại ô Tokyo.
Nằm cách ga Musashi Koganei thuộc tuyến JR Chuo Line 20 phút đi bộ, công viên Koganei mang một vẻ đẹp trầm lắng, yên bình khác hẳn thủ đô Tokyo nhộn nhịp. Nếu như ở Tokyo nhịp sống vô cùng hối hả và con người hầu như không biết đi, họ chỉ biết chạy, chạy cho kịp chuyến tàu, chạy để không lỡ mất đèn xanh, hay đơn thuần chạy chỉ vì ai cũng chạy... thì, ở công viên này thời gian dường như trôi qua rất chậm để con người có thể cảm nhận từng phút giây họ sống trên đời, để thấy được mỗi hơi thở mang theo cả tình yêu cuộc sống, niềm vô tư chìm đắm trong sự yên bình của tự nhiên, của lòng người. Vườn hoa anh đào trong tiết trời chớm thu, điểm xuyết vài chiếc lá vàng trên cành cây đã không còn xanh mới như hồi đầu hạ, dưới mặt đất là lớp lá khô nâu, vàng lẫn lộn, làm nổi bật lên màu xanh của những gốc cây phủ đầy rêu. Bức tranh đẹp với những mảng màu tương phản khiến tay mình vô thức tìm đến chiếc máy ảnh để lưu lại khoảnh khắc đẹp này. Bỗng bên tai mình nghe réo rắt âm thanh trong trẻo của tiếng đàn Harmonica. Âm thanh ấy phát ra từ cụ bà đang đứng dưới gốc anh đào, nó không phá tan bầu không khí thanh bình của công viên, mà góp phần giúp cho buổi chiều âm u bớt phần cô tịch. Ở băng ghế gỗ phía xa, một cụ ông (chắc không hề quen biết cụ bà) cất giọng hát hòa theo nhịp kèn. Một bài hát chắc cũng khá cũ, mình không nghe được lời nhưng vẫn cảm nhận được tình yêu cuộc sống của các cụ. Bức tranh yên ả mà tràn đầy sức sống. Sau 20, 30 năm nữa liệu mình còn giữ được tinh thần tươi mới như các cụ không??? Không, hiện tại cả trái tim và tinh thần của lứa trẻ như mình chắc còn cằn cỗi hơn cả vạt sỏi nơi 2 cô bé đang đánh cầu đằng kia, thì từ "còn giữ" đâu phù hợp nhỉ!??.