KokoronoNiwa’s diary

書くことで心を癒す

あいつとの戦い!Cuộc chiến không khoan nhượng!

f:id:KokoronoNiwa:20160913142501j:plain

話1:犯人の捜索

ある寒い夜に、仕事で疲れきった私は冷たい風と戦いながらオフィスから家に帰って来ました。ドアを開けて早く家の中に入ろうとすると、目の前の酷い様子に腰が抜けるほど驚きました。
「え、何が起きたの?泥棒が入った?まさか!戸締まりをしっかりと確かめたはずなのに?」といった色々な疑問が頭に浮かんできました。
(もしかして泥棒が入ったけど、現金や金目の物が見つからなかったから、怒って部屋の襖なんかを壊しちゃったのかな!?)
今怒るべきなのは被害者の私の方です。さっきの恐怖も私の怒りを抑えられませんでした。こんな状態で、犯人を見つけないと気がすみません。
犯人がまだ家の内にいるはずだから、絶対見つける!
そういうわけで、気合いを入れてドアを閉めて行動しました!
家具を一つ一つ確認し、家の隅々までちゃんと捜しました。
おかしいなあ!
いない!
犯人は逃げちゃった?
といったはてなマークが頭の中に浮かび続けていました。
そうしてさっきの旺盛な気合いは水泡のように消えてしまいました。
最後にここを探して、いなかったら捜索は終わりにするかと思いながら洋服箱を開けると、犯人が私を突き飛ばし、ささっと逃げようとしました。私は恐怖で、思わず犯人と戦う武器として持っていた傘を空中で振り回していました。そのあとは、息がきれるほど犯人を追って捕まえ、殺しました。しかし、その激しい戦いの結果は予想以上に酷いものでした。
部屋は倒れた家具でゴチャゴチャになってしまいました。倒れている犯人を見ると、思わず心の底から気の毒に思えてきました。
【本当はあんたを殺したくなかったよ。あんたが私の家に無断で侵入したんだもん。。。でも天国に行ってね。】と私は思わず呟いていました。
勝利の喜びと相手への同情をよそに、我に返ってごちゃごちゃになった部屋を見て、長いため息をついてしまいました。

話2:所轄当局の調査
部屋を片付け、死体を捨てた後は電話で所轄当局に報告しました。二人組みの調査員がやってきて、調査を行いました。
調査員たちは犯人を殺す過程を聞いたら、あ然として私を見つめていました。
その眼差しで彼らが感心しているのが分かりました。
やがて調査員たちは調査に戻り、現場の写真を撮ったり、メモをとったりしていました。
死体についても聞かれましたが、公園で捨ててしまったという旨を報告しました。

話3:事実の告白
実は泥棒が家に侵入したのではありません。
侵入したのはただのネズミでした。
ただし、ネズミのこと以外は、事実のまま述べました。
襖や家具が齧られた損害、追いかけて捕まえた結果のごちゃごちゃになった部屋、マンションの管理者とネズミ業者の調査、対応、再発回避などは全て本当のことです。
あと、私がヒロインとして賞賛の眼差しを浴びたのも事実です(笑)。
なぜなら、女性、特に日本の女性は弱いので、ネズミを殺すなんてあり得ないからです。

---Vietnamese---

Hồi 1: Truy tìm thủ phạm
Vào một buổi tối nọ, mình mệt mỏi trở về nhà sau 1 ngày vắt kiệt sức tại sở làm. Trời đêm lạnh buốt và theo dự báo tuyết sẽ rơi. Mình chỉ muốn nhanh chóng vào nhà để tránh cơn gió lạnh buốt xương như đang nhắm vào cơ thể khẳng khiu gầy gò.
Vừa mở cửa bước vào phòng, kinh hoàng với cảnh tượng trước mắt, mình như muốn ngã khụy xuống. Trời ơi, Nhật Bản là cái sứ xở nổi tiếng an toàn, nào là “đi làm không khóa cửa cũng chẳng sao”, “nào là không bao giờ có trộm cắp, cướp giật”,… Mà mình cũng có khóa cửa cẩn thận rồi mà. Sao lại ra thế này? (Hổng lẽ có thằng trộm nào nó mò vào, thấy nhà nghèo chẳng có két sắt, chẳng có tiền bạc gì, thế là nó ghét nó phá hư cửa nhà mình cho bỏ ghét!?)

Hừ! Nỗi lo lắng, sợ hãi lúc này không thể lấn át cơn giận dữ của mình. Nhất định phải tìm ra thủ phạm!
Nhà nhỏ xíu nên chắc chắn nếu nó còn ở trong nhà thì thể nào mình phải tìm cho ra.
Thế là …. khóa cửa và hành động.
Lật tung hết đồ đạc từ lớn tới nhỏ, từ tủ quần áo đến tủ lạnh, nhà bếp, kệ ti vi, tủ âm tường. Thậm chí đến hộp bánh, hộp kẹo hay cái túi nhỏ đựng đồ cũng đều không thoát khỏi diện tình nghi.
Quái! Vẫn ko có. Lẽ nào hắn đã tẩu thoát!? Cái khí thế bừng bừng vừa nãy dường như tụt hẳn.
Uể oải lần mò cái hộp đựng quần áo với suy nghĩ:”thôi xem nốt chỗ này….” và ...
….Á á á á á!!!! Hắn phóng thẳng từ hộp đựng quần áo ra như muốn đâm xầm vào mặt mình. Mình hoảng sợ vung vũ khí tán loạn.
(Quên kể, trước khi bắt tay vào tìm kiếm thủ phạm, mình đã thủ sẵn vũ khí là ….. 1 cây dù. Hụ hụ.. quá nguy hiểm!!!).
Tiếp sau đó là màn rượt đuổi nghẹt thở kéo theo hàng loạt đổ vỡ…đồ đạc.
Và cuối cùng, mình đã hạ được hắn. Nhìn cảnh hắn nằm quằn quại vì đau đớn, mình chợt động lòng: “không phải tao muốn giết mày, tại mày xâm nhập gia cư bất hợp pháp mà còn gây thiệt hại cho tao, tao xin lỗi, mong mày siêu thoát”.
Sau niềm hân hoan vì đã tìm ra và tiêu diệt thủ phạm, và giây phút “lắng đọng” lúc hắn sắp lìa đời, mình đã quay về thực tại đổ nát của căn phòng với tâm trạng … ngán ngẩm.

Hồi 2: Cuộc điều tra của nhà chức trách.
Sau khi dọn dẹp căn phòng và … cái xác, mình đã nhấc điện thoại gọi cho nhà chức trách để báo cáo sự việc. Cơ quan điều tra đã cử 2 nhân viên đến làm việc. Họ chụp hình hiện trường, hỏi mình những tình tiết diễn biến trong buổi tối hôm ấy. Mình đã thuật lại toàn bộ sự việc kể cả việc mình đã dùng “vũ khí” để hạ gục hắn. Hai nhân viên điều tra đã há hốc mồm ngạc nhiên khi một mình mình tiêu diệt được hắn một cách gọn gẽ như vậy. Và nhìn ánh mắt của họ, mình tin rằng, họ đang ngưỡng mộ mình như một nữ anh hùng. Sau đó họ cũng có hỏi về cái xác. Mình khai đã bỏ vào bao và vứt ở công viên.

Hồi 3: Tự thú
Thôi, mệt rồi, giờ em cũng hết hứng thú nói vòng vo tam quốc rồi, nói trắng ra là tình hình e đã xử lý ... con chuột chứ chả có gì to lớn xấc. Cơ mà chỉ có con chuột mà người ta cử cả phái đoàn điều tra tới thật. Chụp hình, rồi ra kế hoạch tác chiến chống “xâm lược lần 2”. Và cái vụ ngưỡng mộ như nữ anh hùng là có thiệt. Vì cơ bản có đứa con gái đàng hoàng, yểu điệu thục nữ nào mà cầm dù vung chết 1 con chuột bao giờ.