KokoronoNiwa’s diary

書くことで心を癒す

Ưu tiên hay "phân biệt đối xử"

Coi Vietnam Idol Kids, mình rất thích bé Minh Hiền, cô bé khiếm thị có giọng hát vô cùng cảm xúc. Thành thật mà nói, mình không thấy cô bé hát hay hơn các bạn khác, những nốt cao bé hát khá hay, nhưng những đoạn xuống tông trầm bị mất chữ. Tuy nhiên, những đoạn trầm ấy nghe có gì đó rất nức nở và gây xúc động. Nghe em hát, lúc nào mình cũng khóc, cả trường quay khóc và ban giám khảo cũng khóc. Nhưng theo lời ban giám khảo, những người luôn theo sát em trong cuộc thi này, thì em luôn lạc quan và chưa bao giờ thấy em thôi cười. Vậy, những xúc cảm, những giọt nước mắt của chúng ta chỉ nên dành để khâm phục, để tán dương cho giọng hát truyền cảm của em thôi thì chẳng phải đẹp và ý nghĩa hơn sao. Mình biết, một em gái bé bỏng, dễ thương như vậy, yêu đời, lạc quan nhưng lại chịu nhiều mất mát thì sẽ đáng thương lắm. Tuy nhiên, liệu cách chúng ta thể hiện tình thương với những ánh mắt có gì đó ái ngại, những câu nói rào trước đón sau không thoải mái, những lời tán thưởng quá mức, sự thiên vị thể hiện rõ ràng,... có làm em bé thấy vui không? Hay em sẽ nhận ra rằng mình khác biệt, điều mà em luôn nỗ lực để xóa bỏ nó. Mình nghĩ với những người khuyết tật, họ có khát khao được sống bình thường, được như mọi người, vì vậy sự ưu ái không tế nhị vô tình sẽ là sự "phân biệt đối xử".
Với cô bé không thể nhìn mọi thứ xung quanh, có bất nhẫn quá không khi bạn vừa khóc vừa hỏi: "con có bao giờ nằm mơ thấy dòng sông, cánh đồng và tưởng tượng nó đẹp thế nào không". Mình biết người hỏi thật sự yêu thương bé, thật lòng muốn chia sẻ với bé, mình trân trọng điều đó và không trách họ. Chỉ là..... Và thật sự mình nể cô bé, cô vẫn cười và nói: "con không mấy khi nằm mơ".
Nhưng giá như người hỏi đừng buông mình theo cảm xúc quá, giá như họ đừng hỏi thêm 1 câu mà lẽ ra ai cũng biết câu trả lời. "Ước mơ lớn nhất của con là gì". "Con muốn được nhìn thấy"- Câu trả lời vừa thoát ra, trong 1 giây thoáng qua thôi, nhưng mình thấy cô bé lạc quan hay cười ấy đã lấy tay quệt ngang mắt.


Tự nhiên mình lại nhớ một câu chuyện, hình như trong một bộ phim Nhật (không nhớ rõ nhưng hình như phim Marumo no Okite thì phải). Có 2 chị em mồ côi, phải sống cùng bạn của bố. Hai em học lớp 1, và như mọi người biết, trẻ con hay phá phách nhau lắm. Khi 2 em và 1 bạn khác gây nhau, thầy giáo chưa cần biết lý do đã la bạn kia, và bảo rằng 2 bạn mồ côi tội nghiệp, em phải ưu tiên bạn chứ. Rõ ràng thầy đang ưu tiên cho 2 em bé mồ côi, nhưng khi chúng nghe thầy nói vậy, chúng đã rất buồn và tủi thân. Chúng cảm thấy sự ưu tiên của thầy là sự thương hại, phân biệt đối xử. Sau đó, thầy giáo hiểu ra, đã đối xử công bằng với tất cả, ngoan được khen và làm sai vẫn bị la rầy, bất luận hoàn cảnh ra sao.

Điều tốt đẹp nhất của con người là yêu thương và giúp đỡ nhau, nhưng hãy nghĩ đến cảm xúc của đối phương (chứ không phải cảm xúc của chúng ta) để biết họ cần gì.