KokoronoNiwa’s diary

書くことで心を癒す

日本の便利さ&その裏に!Sự tiện lợi – con dao 2 lưỡi, của Nhật Bản!

f:id:KokoronoNiwa:20161013141957p:plain

日本の便利さ&その裏に!

日本に3年間半程住んでいて、日本の便利さを本当に実感できました!

日本の便利さといえば、電車を思い浮かべます。

電車は日本で一番普及している公共交通機関であり、都会はもちろん、田舎まで繋がっているので、どこへでも行けると言っても言い過ぎではないと思います。

しかし、そんな便利な電車もトラブルが起こると最悪です!

よく発生しているのは人身事故や電力不足や安全確認等のトラブルです。

トラブルが起きた時、電車が止まって移動できなくなるのは当然ですが、駅に到着する前に、線路の途中で止まってしまったならば、他の交通手段も使えないという不便さがあります。

たとえどこかの駅に止まっていても簡単に他の交通手段に乗り換えられるわけではありません。

私は以前、オフィスから30分で帰れるはずの電車が人身事故の影響で止まってしまい、帰るのに3時間掛かったいやな経験があります。とても大変でした。

また、日本のインフラは充実しているので、マンションやオフィスビルディングのドアには電磁ロックが装備されています。

鍵を持って出かけなくても構いませんし、鍵を失くすという心配もありません。とても便利です。

電気設備なので、停電した時は無効になります。但し、日本では原子力発電を使うため、電力不足という問題を想定していないようです。そのため、異常時の代替対策を用意しておらず、停電した場合、ドアを開けられなくなります。それは逆に不便です。

日本は大地震が起こった2011年に非常に困難な状況になってしまいました。その中で、電力危機が発生し、順次停電等の節電政策が適用されました。ある日、会社から帰ってきた私は停電により電磁ロックを開けられず、冬の厳しい寒さと、余震の激しい揺れに絶えながら電気の復旧まで待っていました。

上記のようなトラブルが発生した場合の対策をあらかじめ講じておかないと、便利な物が不便になってしまうという実例です。

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mình sống ở Nhật khoảng 3 năm, cũng đủ để cảm nhận sâu sắc sự tiện lợi đến ngỡ ngàng của Nhật Bản.

Nói đến sự tiện lợi thì có thể nghĩ đến tàu điện.

(Thành thật mà nói thì đầu tiên hiện ra trong suy nghĩ của mình là “Cửa hàng tiện lợi” và nhiều nhiều thứ khác. Nhưng vì mấy thứ đó sẽ không phục vụ được mục đích “hằn học” của mình ở cuối bài nên tạm không đưa vô bài. Điêu dễ sợ :D)

Tàu điện là phương tiện giao thông công cộng phổ biến nhất ở Nhật, ở đô thị thì khỏi phải bàn rồi, ngay cả ở miền quê núi non hay ruộng đồng bát ngát, tàu điện vẫn đến được (dù không nhiều chuyến như ở thành phố). Nếu nói “chém gió” một tý thì có thể nói: “chỉ cần leo lên tàu điện là có thể ngao du khắp nơi ở Nhật”. Tiện thế đấy, nhưng khi gặp sự cố thì.... thật chỉ biết kêu “trời” vì cái sự bất tiện. Ở Nhật tàu điện rất hay gặp các sự cố đại loại như: kẹt hành lý, thiên tai, tai nạn (chủ yếu là tự tử), thiếu điện... khiến trễ tàu hoặc thậm chí dừng hẳn mấy tiếng. Gặp lúc xui xẻo, tàu dừng giữa đường ray mà chưa kịp về ga, thì chỉ có 1 cách duy nhất ngồi chờ và cầu cho điện thoại đừng hết pin để còn có cái mà bấu víu giết thời gian. May hơn một chút thì tàu về được đến ga (không phải ga nhà mình). Nói là may nhưng cũng chưa chắc bạn có thể tìm được phương tiện khác để về được nhà đâu. Mình đã từng mất 3 tiếng mới về được đến nhà dù thường ngày tàu đấy chỉ đi mất có 30 phút.

Chuyện đi lại là thế. Chuyện ở cũng cần phải bàn.

Nhật đứng đầu thế giới về công nghệ điện tử (hoặc ít nhất là mình nghĩ vậy) nên nhà cửa cũng rất hiện đại. Những tòa nhà được xây dựng mới sau này đều có trang bị cửa điện từ. Chỉ cần bấm tít tít vài cái là cửa mở, tiện thế còn gì. Chẳng phải mang chìa khóa theo. Chẳng bao giờ có nỗi lo lắng mang tên “mất chìa khóa” hay “quên chìa khóa”.

Thế nhưng hiện đại quá hóa ra “hại điện”, Nhật tự tin vào nguồn điện nguyên tử của mình, và với thành tích trong vòng mấy mươi năm chưa hề cúp điện nên các bạn ấy cũng không tính đến trường hợp dự phòng khi cúp điện. Thế nên rất nhiều người lâm vào khốn đốn vì bị nhốt ở ngoài khi cúp điện. Đây là chuyện trước năm 2011, trước khi xảy ra trận thiên tai kép làm khủng hoảng nhiều thứ, trong đó có khủng hoảng điện lực khiến chính sách tiết kiệm điện được ban hành và tình trạng cúp điện xảy ra thường xuyên. Và mình cũng lại là một nạn nhân bị nhốt ở ngoài trong những ngày mùa đông lạnh thấu xương, bên dưới chân là những cơn rung chấn của các trận động đất liên hồi.

Vậy mới nói, dù tiện lợi đến đâu, chúng ta cũng nên dự trù trường hợp có sự cố và nghĩ trước các biện pháp thay thế.

"Giấu" điện thoại đi và cảm nhận cuộc sống :)))) 一日携帯なし!!!

f:id:KokoronoNiwa:20161012104747j:plain

私はいつも通勤電車に乗っている時に、携帯を見ながら時間を潰しているが、今日は携帯を家に置き忘れてきてしまったので、しょうがなくぼんやりと車両の窓から外の景色を眺めている。電車が前進することによって後ろへ流れていく景色を私は初めて見たような気がする。なんだかさっぱりとした気持ちになってきた。そうか。私はいつも携帯ばかり見ていて、こんな素晴らしい景色が身近にあることに気づいていなかったんだ。雨上がりの新鮮で綺麗な景色を見て、私はやる気に満ち溢れてきた。:)今日はすべてがうまく行きそうだ。

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

f:id:KokoronoNiwa:20161012104856j:plain

Hôm nay có đứa đi làm mà bỏ quên điện thoại ở nhà. Leo lên tàu rảnh rỗi quá không có gì làm, nó đành ngồi ngó nghiêng lơ đễnh ngắm phong cảnh bên ngoài cửa sổ toa tàu. Ô! Ngộ ghê! Phong cảnh lướt qua theo nhịp chạy của đoàn tàu, trông cứ như nó chưa từng thấy trước đó. Mặc dù mỗi ngày nó đều đi cùng 1 chuyến tàu vào đúng 1 thời điểm. Bỗng dưng trong nó dâng tràn một cảm xúc thật lạ. Quả là từ trước tới nay, cứ bay lên tàu là nó cắm mặt vô cái điện thoại nên bỏ lỡ biết bao thứ sống động, đẹp đẽ quanh mình. Ôi! Quang cảnh sau cơn mưa thật tươi mới, trong lành. Và lòng nó tràn trề sinh lực hơn bao giờ hết. Ngày hôm nay ắt hẳn sẽ là một ngày tốt lành!

良い考えで良い世界を作ろう!Những trái tim ấm áp, tạo nên thế giới màu hồng!!!


A little girl asked her mom: 'Why are they black?' Her response will amaze you!

Một lần tình cờ mình đã xem được video đầy ý nghĩa và mang đậm tính nhân văn. Quả thật đúng như lời bình luận bên dưới video, "Nếu ai cũng có suy nghĩ tốt đẹp như người mẹ này thì thế giới này tươi đẹp biết bao nhỉ!". Người mẹ trong video vừa có gương mặt đẹp, nụ cười hiền lại vừa có trái tim nhân hậu. Thật ngưỡng mộ!!!!

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

良い動画を見ていました。

ある暇な夜にスマホを弄っていて、自分のFBタイムラインに出てきたCMか何かの動画の下にあるコメントに目が留まりました。「世界中の全ての人たちもこのお母さんと同じ考えを持っていれば差別の存在がないはずだ」というコメントでした。それが気になり、動画を見ました。その動画をみて本当によかったです。すごく良い動画でした。
公園に白人と黒人の2組の母子がいました。白人の女の子は黒人母子と自分たちとの違いが気になって「母さん、あの人達はどうして黒いの?」とお母さんに聞きました。白人のお母さんはその質問を聞いたら、一瞬だけびっくりして固まった顔で黒人の母子を見つめましたが、やがて子供を優しい眼差しで見て説明を始めました。「彼らが黒いのは、神様が彼らを先に作ったからだよ。むかしむかし、人間がいなかったけど、神様は肌が黒い人間をつくったのよ。」とお母さんが答えました。女の子は「私達はどうして白いの?」という質問をしました。「神様が人間を作った後の話なんだけど、ある日、神様は散歩している時に公園で遊びに人形を作っているチビっ子を見つけた。黒人だけだったら彼らが寂しいことに気づいた神様は白人を作った。それから黒人と白人が友だちになった。外見は違うんだけど、心は同じだよ。みんなは神様が作ったものだからね。」という素晴らしい言葉でお母さんが答えました。お母さんの答えで納得した白人の女の子は黒人の母子の所に行って、笑顔で挨拶し、一緒に遊んでいました。
動画の内容は簡単ですが、伝えている深いメッセージで人々の心を打っています。

 

 

Một chút bình yên!!!! 平和なところ

f:id:KokoronoNiwa:20161004100717j:plain

久しぶりに雨がやんできた今日は景色を眺めながら運動しようと思い、家を出ました。今日の旅から色々勉強になりました。

目的地は東京郊外にある江戸東京たてもの園でしたが、この記事で話したいのは江戸東京たてもの園を含む小金井公園についてです。JR中央線武蔵小金井駅から20分徒歩の距離にあり、賑やかな都心とは違い、小金井公園は静かで優しい空気が流れ、心が穏やかになるところです。東京の人々は電車や青信号などを遅れないようにいつも急いでいますが、ここは人間の生きている時間の刻々を感じられるほどみんなのんびりしています。すごく平和な雰囲気でした。

初秋の桜の木々は黄色の葉が点々と枝々に現れ、茶色と黄色が混ざり合った落ち葉、苔で覆われた緑の樹幹とのコントラストがとても美しかったです。美しくてたまらず写真を撮ろうとしたら、ハーモニカの立派な音色が耳に届いてきました。思わずハーモニカの音を辿ると、桜の樹の下でハーモニカを吹いているお婆さんの姿を見つけました。そのメロディアスな音色は、公園の穏やかな雰囲気を活き活きとさせていました。向こうのベンチに座っているお爺さんもお婆さんの活気につられて歌が溢れました。ハーモニカのメロディと歌が相まって活力が溢れている平和な様子でした。

「20年、30年後は私がそんな生気に満ち溢れた心を残せるのか」という質問が頭に浮かんできました。いや、絶対無理でしょう。今でもそういう活気を持っていないですもんね。

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Hôm nay trời tạm nghỉ mưa sau mấy ngày liền mít ướt. Mình và đệ tử chân truyền quyết tâm rời căn nhà yêu quý với chăn êm đệm ấm vì sự nghiệp... giải phóng mỡ thừa. :))))) Mục đích ban đầu là thế, nhưng sau chuyến đi, mình nghĩ mình phải giải phóng nhiều thứ hơn chứ không chỉ... mỡ thừa.

Địa điểm nhắm đến là Bảo tàng kiến trúc ngoài trời Edo-Tokyo (Edo-Tokyo Open-Air Architectural Museum), tọa lạc ở vùng ngoại ô Tokyo.
Nằm cách ga Musashi Koganei thuộc tuyến JR Chuo Line 20 phút đi bộ, công viên Koganei mang một vẻ đẹp trầm lắng, yên bình khác hẳn thủ đô Tokyo nhộn nhịp. Nếu như ở Tokyo nhịp sống vô cùng hối hả và con người hầu như không biết đi, họ chỉ biết chạy, chạy cho kịp chuyến tàu, chạy để không lỡ mất đèn xanh, hay đơn thuần chạy chỉ vì ai cũng chạy... thì, ở công viên này thời gian dường như trôi qua rất chậm để con người có thể cảm nhận từng phút giây họ sống trên đời, để thấy được mỗi hơi thở mang theo cả tình yêu cuộc sống, niềm vô tư chìm đắm trong sự yên bình của tự nhiên, của lòng người. Vườn hoa anh đào trong tiết trời chớm thu, điểm xuyết vài chiếc lá vàng trên cành cây đã không còn xanh mới như hồi đầu hạ, dưới mặt đất là lớp lá khô nâu, vàng lẫn lộn, làm nổi bật lên màu xanh của những gốc cây phủ đầy rêu. Bức tranh đẹp với những mảng màu tương phản khiến tay mình vô thức tìm đến chiếc máy ảnh để lưu lại khoảnh khắc đẹp này. Bỗng bên tai mình nghe réo rắt âm thanh trong trẻo của tiếng đàn Harmonica. Âm thanh ấy phát ra từ cụ bà đang đứng dưới gốc anh đào, nó không phá tan bầu không khí thanh bình của công viên, mà góp phần giúp cho buổi chiều âm u bớt phần cô tịch. Ở băng ghế gỗ phía xa, một cụ ông (chắc không hề quen biết cụ bà) cất giọng hát hòa theo nhịp kèn. Một bài hát chắc cũng khá cũ, mình không nghe được lời nhưng vẫn cảm nhận được tình yêu cuộc sống của các cụ. Bức tranh yên ả mà tràn đầy sức sống. Sau 20, 30 năm nữa liệu mình còn giữ được tinh thần tươi mới như các cụ không??? Không, hiện tại cả trái tim và tinh thần của lứa trẻ như mình chắc còn cằn cỗi hơn cả vạt sỏi nơi 2 cô bé đang đánh cầu đằng kia, thì từ "còn giữ" đâu phù hợp nhỉ!??.

あいつとの戦い!Cuộc chiến không khoan nhượng!

f:id:KokoronoNiwa:20160913142501j:plain

話1:犯人の捜索

ある寒い夜に、仕事で疲れきった私は冷たい風と戦いながらオフィスから家に帰って来ました。ドアを開けて早く家の中に入ろうとすると、目の前の酷い様子に腰が抜けるほど驚きました。
「え、何が起きたの?泥棒が入った?まさか!戸締まりをしっかりと確かめたはずなのに?」といった色々な疑問が頭に浮かんできました。
(もしかして泥棒が入ったけど、現金や金目の物が見つからなかったから、怒って部屋の襖なんかを壊しちゃったのかな!?)
今怒るべきなのは被害者の私の方です。さっきの恐怖も私の怒りを抑えられませんでした。こんな状態で、犯人を見つけないと気がすみません。
犯人がまだ家の内にいるはずだから、絶対見つける!
そういうわけで、気合いを入れてドアを閉めて行動しました!
家具を一つ一つ確認し、家の隅々までちゃんと捜しました。
おかしいなあ!
いない!
犯人は逃げちゃった?
といったはてなマークが頭の中に浮かび続けていました。
そうしてさっきの旺盛な気合いは水泡のように消えてしまいました。
最後にここを探して、いなかったら捜索は終わりにするかと思いながら洋服箱を開けると、犯人が私を突き飛ばし、ささっと逃げようとしました。私は恐怖で、思わず犯人と戦う武器として持っていた傘を空中で振り回していました。そのあとは、息がきれるほど犯人を追って捕まえ、殺しました。しかし、その激しい戦いの結果は予想以上に酷いものでした。
部屋は倒れた家具でゴチャゴチャになってしまいました。倒れている犯人を見ると、思わず心の底から気の毒に思えてきました。
【本当はあんたを殺したくなかったよ。あんたが私の家に無断で侵入したんだもん。。。でも天国に行ってね。】と私は思わず呟いていました。
勝利の喜びと相手への同情をよそに、我に返ってごちゃごちゃになった部屋を見て、長いため息をついてしまいました。

話2:所轄当局の調査
部屋を片付け、死体を捨てた後は電話で所轄当局に報告しました。二人組みの調査員がやってきて、調査を行いました。
調査員たちは犯人を殺す過程を聞いたら、あ然として私を見つめていました。
その眼差しで彼らが感心しているのが分かりました。
やがて調査員たちは調査に戻り、現場の写真を撮ったり、メモをとったりしていました。
死体についても聞かれましたが、公園で捨ててしまったという旨を報告しました。

話3:事実の告白
実は泥棒が家に侵入したのではありません。
侵入したのはただのネズミでした。
ただし、ネズミのこと以外は、事実のまま述べました。
襖や家具が齧られた損害、追いかけて捕まえた結果のごちゃごちゃになった部屋、マンションの管理者とネズミ業者の調査、対応、再発回避などは全て本当のことです。
あと、私がヒロインとして賞賛の眼差しを浴びたのも事実です(笑)。
なぜなら、女性、特に日本の女性は弱いので、ネズミを殺すなんてあり得ないからです。

---Vietnamese---

Hồi 1: Truy tìm thủ phạm
Vào một buổi tối nọ, mình mệt mỏi trở về nhà sau 1 ngày vắt kiệt sức tại sở làm. Trời đêm lạnh buốt và theo dự báo tuyết sẽ rơi. Mình chỉ muốn nhanh chóng vào nhà để tránh cơn gió lạnh buốt xương như đang nhắm vào cơ thể khẳng khiu gầy gò.
Vừa mở cửa bước vào phòng, kinh hoàng với cảnh tượng trước mắt, mình như muốn ngã khụy xuống. Trời ơi, Nhật Bản là cái sứ xở nổi tiếng an toàn, nào là “đi làm không khóa cửa cũng chẳng sao”, “nào là không bao giờ có trộm cắp, cướp giật”,… Mà mình cũng có khóa cửa cẩn thận rồi mà. Sao lại ra thế này? (Hổng lẽ có thằng trộm nào nó mò vào, thấy nhà nghèo chẳng có két sắt, chẳng có tiền bạc gì, thế là nó ghét nó phá hư cửa nhà mình cho bỏ ghét!?)

Hừ! Nỗi lo lắng, sợ hãi lúc này không thể lấn át cơn giận dữ của mình. Nhất định phải tìm ra thủ phạm!
Nhà nhỏ xíu nên chắc chắn nếu nó còn ở trong nhà thì thể nào mình phải tìm cho ra.
Thế là …. khóa cửa và hành động.
Lật tung hết đồ đạc từ lớn tới nhỏ, từ tủ quần áo đến tủ lạnh, nhà bếp, kệ ti vi, tủ âm tường. Thậm chí đến hộp bánh, hộp kẹo hay cái túi nhỏ đựng đồ cũng đều không thoát khỏi diện tình nghi.
Quái! Vẫn ko có. Lẽ nào hắn đã tẩu thoát!? Cái khí thế bừng bừng vừa nãy dường như tụt hẳn.
Uể oải lần mò cái hộp đựng quần áo với suy nghĩ:”thôi xem nốt chỗ này….” và ...
….Á á á á á!!!! Hắn phóng thẳng từ hộp đựng quần áo ra như muốn đâm xầm vào mặt mình. Mình hoảng sợ vung vũ khí tán loạn.
(Quên kể, trước khi bắt tay vào tìm kiếm thủ phạm, mình đã thủ sẵn vũ khí là ….. 1 cây dù. Hụ hụ.. quá nguy hiểm!!!).
Tiếp sau đó là màn rượt đuổi nghẹt thở kéo theo hàng loạt đổ vỡ…đồ đạc.
Và cuối cùng, mình đã hạ được hắn. Nhìn cảnh hắn nằm quằn quại vì đau đớn, mình chợt động lòng: “không phải tao muốn giết mày, tại mày xâm nhập gia cư bất hợp pháp mà còn gây thiệt hại cho tao, tao xin lỗi, mong mày siêu thoát”.
Sau niềm hân hoan vì đã tìm ra và tiêu diệt thủ phạm, và giây phút “lắng đọng” lúc hắn sắp lìa đời, mình đã quay về thực tại đổ nát của căn phòng với tâm trạng … ngán ngẩm.

Hồi 2: Cuộc điều tra của nhà chức trách.
Sau khi dọn dẹp căn phòng và … cái xác, mình đã nhấc điện thoại gọi cho nhà chức trách để báo cáo sự việc. Cơ quan điều tra đã cử 2 nhân viên đến làm việc. Họ chụp hình hiện trường, hỏi mình những tình tiết diễn biến trong buổi tối hôm ấy. Mình đã thuật lại toàn bộ sự việc kể cả việc mình đã dùng “vũ khí” để hạ gục hắn. Hai nhân viên điều tra đã há hốc mồm ngạc nhiên khi một mình mình tiêu diệt được hắn một cách gọn gẽ như vậy. Và nhìn ánh mắt của họ, mình tin rằng, họ đang ngưỡng mộ mình như một nữ anh hùng. Sau đó họ cũng có hỏi về cái xác. Mình khai đã bỏ vào bao và vứt ở công viên.

Hồi 3: Tự thú
Thôi, mệt rồi, giờ em cũng hết hứng thú nói vòng vo tam quốc rồi, nói trắng ra là tình hình e đã xử lý ... con chuột chứ chả có gì to lớn xấc. Cơ mà chỉ có con chuột mà người ta cử cả phái đoàn điều tra tới thật. Chụp hình, rồi ra kế hoạch tác chiến chống “xâm lược lần 2”. Và cái vụ ngưỡng mộ như nữ anh hùng là có thiệt. Vì cơ bản có đứa con gái đàng hoàng, yểu điệu thục nữ nào mà cầm dù vung chết 1 con chuột bao giờ.

夏の雨が好き!Tôi yêu những cơn mưa mùa hạ!

空の匂いをつれてきた雨はそれぞれの木の枝や葉をそっと浴びさせていた。空の爽やかな匂いと雨上がりの土の匂いが混ざりあった独特な風の香りは万物に溢れ、空気に漂っている。ありとあらゆる物は雨が降ったあとに生まれ変わったように感じる。雨水は万物の生気を流さずに、その根源の気をもっと強く湧き出させるものだ。夏の雨が好きなのはこの理由なんだ。

f:id:KokoronoNiwa:20160906181419j:plain

Những cơn mưa mang theo hương vị của bầu trời, nhẹ nhàng tưới lên từng chiếc lá ngọn cây. Hương vị thanh khiết của bầu trời hòa cùng mùi hương ngai ngái của mặt đất tạo nên phong vị đặc trưng tan trong không khí và mơn man vạn vật. Tất cả bừng lên sức sống tươi mới và mãnh liệt sau cơn mưa. Mưa trút xuống không làm trôi mất đi nguồn sinh khí mà nó chỉ làm khuấy lên nguồn năng lượng tái sinh. Chính vì thế tôi luôn yêu những cơn mưa mùa hạ.

f:id:KokoronoNiwa:20160906181502j:plain