KokoronoNiwa’s diary

書くことで心を癒す

Mất cảm xúc!

Bạn nghĩ một cuộc sống như thế nào là thú vị?
Theo tôi, cuộc sống thú vị khi cuối mỗi ngày bạn đều có thể viết nhật ký về ngày hôm đó. Thật ra, không hẳn bạn phải cầm bút viết ra giấy những điều xảy ra trong ngày mới gọi là "Nhật ký". Với tôi, "nhật ký" được tôi viết bằng nhiều cách. Có khi là ngồi lọ mọ gõ vào máy tính hay điện thoại, lắm khi siêng thì lại viết tay, cũng có khi tôi viết nhật ký trong đầu bằng cách nhớ lại những gì đã xảy ra trong ngày. Ngày tồi tệ nhất với tôi là một ngày chẳng có gì để cuối ngày nhìn lại. Và hình như tôi đang sống trong những chuỗi ngày như vậy.
Nếu phải tự nhận xét bản thân, tôi thấy mình "hơi không bình thường". Tôi hơi lười vận động, lười giao tiếp, lười trong mọi việc. Người ngoài nhìn vào có thể thấy cuộc sống của tôi đơn điệu, tối ngày ru rú trong nhà. Tuy nhiên, tôi luôn thấy cuộc sống của mình thú vị. Bởi vì mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, tôi đều có chất liệu để viết nhật ký. Hàng ngày đi làm, tôi đều đi trên cùng một con đường, vào cùng một thời điểm, nhưng mỗi ngày tôi đều phát hiện một điều mới mẻ. Đó là chú mèo hoang nhưng béo tròn núc ních, khiến tôi tò mò vì sao mèo hoang lại béo thế và tôi để ý đến chuyện mỗi ngày có một vài cụ già hay mang đồ ăn đến cho chúng, âu yếm gọi chúng là con, xưng bố, mẹ. Đó là bông hoa Bồ Công Anh mỏng manh nhưng có năng lực sinh tồn mãnh liệt, khiến tôi quan tâm đến hành trình chu du khắp chốn của những mào lông trắng mang theo hạt mầm cho thế hệ tiếp theo. Đó là chú công nhân cần mẫn ở công trình xây dựng bên đường, chú cảnh sát hiền hòa thong thả đi tuần bằng xe đạp trong buổi sáng yên bình, khiến tôi suy nghĩ nhiều về cách sống, cách làm việc của người Nhật.... Tất cả đều gợi lên trong tôi niềm cảm hứng mạnh mẽ để tôi luôn cảm thấy yêu cuộc sống này.
Vẫn là tôi, vẫn đi trên con đường ấy nhưng sao mấy ngày vừa qua tôi không có gì để nhớ lại vào mỗi buổi tối? Con đường đã không còn thú vị, hay bản thân tôi đã không còn rung cảm với những điều thú vị của con đường!?