KokoronoNiwa’s diary

書くことで心を癒す

カメラをめぐる話

ある番組をみたところ、その話題に興味を持ちました。それは「有名なスポットに訪問した観光客は、やるべき手続きのように写真を撮り、FBへ投稿しているのだが、人間の眼は最も良いカメラ、人間の頭は最もいいメモリではないだろうか。」という話題です。

カメラの便利さを否定するわけではありませんが、どんなに便利な物でもその利点の裏には欠点があると思います。カメラを持っていれば、なんでも画像で保存できるので、人間は自分の眼で景色を眺めないようになった気がします。カメラがない時代では、美しい景色や感動的な光景を見けた人は、心の底までその美しさが残るように自分の眼で長く眺めていました。しかし、今の時代では、写真を撮れば、あとでも観られることから、本物の景色は目で観ず、景色に感動もしません。

数ヶ月前、同僚とディズニーシーに行きました。東京で一番の観光スポット、ディズニーシーの豪華な光景に心が打たれました。特に気に入ったのは「ファンタズミック」エンターテイメントショーですが、前に立つ観光客たちが両手をあげてカメラで撮影したせいで、あまり見えませんでした。担当のスタッフは、「後ろのお客様にご迷惑をかけないように撮影をご遠慮ください。頭の中に記憶してください。」と繰り返しアナウンスしていましたが、その人達はそれを無視して撮影を続けていました。その「カメラマン」に邪魔されなかったら、私は「ファンタズミック」を最初から最後まで十分に楽しめたかもしれません。―笑―

どこかで読んだことがあるかもしれませんが、次の話を紹介したいと思います。これは真剣に考えるべき話です。

カメラを持っていない、ある女の子は通学の帰り道で綺麗な花を見つけて、お母さんに伝えたがる場合、自分の眼でその花をちゃんと観察してから、家に帰ったら、思い出して自分の表現力を活かし、お母さんに述べます。そうすると、その女の子の記憶する能力と言葉で表現する能力が成長していくでしょう。一方、カメラやスマホを持っている女の子は、何か面白いことを見つけたら、写真を撮って後でお母さんに写真を見せたり、メールでお母さんに送りさえすれば伝えられます。観察や記憶を必要とせず、簡単なコミュニケーションですみます。しかし、それは人間ではありません。人間は物事を自分の眼で見て、自分の心で感じるものです。人間に対してはコミュニケーションが必要です。

現在、テクノロジーの高度発展により、生活に便利なものが生まれ、人間は楽になりました。でも、その反面、人間は周りのことへの関心がなくなってしまうのでしょうか。

 

Xem chương trình “Bitches in Town”, Thùy Minh có nói 1 câu khiến tôi rất đồng tình. Đó là: “Ngày nay khi đi du lịch, đến 1 địa điểm đẹp nào đó, người ta liền nghĩ ngay đến việc chụp ảnh để đăng FB để khoe với mọi người là mình đã đặt chân đến đây. Nhưng thật ra, đôi mắt của mình đã là một cái máy ảnh tốt nhất rồi.”

Không thể phủ nhận máy ảnh là một công cụ rất có ích trong việc lưu giữ những khoảnh khắc đáng nhớ. Nhưng nói chung, thứ gì cũng phải có chừng mực. Chỉ vì muốn lưu giữ lại những hình ảnh đẹp và “khoe” với mọi người mà bạn vô tình, hoặc “cố ý vô tình” khiến người khác mất cơ hội chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy, thì không công bằng chút nào.

Cách đây vài tháng, tôi đã đi Tokyo DisneySea cùng với đồng nghiệp. Đúng như cậu đồng nghiệp nói, vẻ hoành tráng, lộng lẫy của khu vui chơi nổi tiếng nhất Tokyo này khiến tôi phải “wow” lên. Và thứ hút hồn tôi nhất là show trình diễn âm thanh, ánh sáng “Fantasmic”. Nhưng tôi không được chiêm ngưỡng màn trình diễn ấn tượng này một cách “bình yên” vì có một số khách du lịch Trung Quốc đứng trước giơ máy ảnh, máy quay lên che hết tầm nhìn. Cô nhân viên tội nghiệp chạy tới chạy tui, hết nhắc người này đến năn nỉ người khác hãy bỏ máy quay xuống, và tự lưu giữ những hình ảnh đẹp đẽ này vào tâm trí mình, nhưng đâu có ai thèm để ý đến lời cô ấy, nội quy thì càng là thứ gì đó vô cùng xa xỉ với khách du lịch Trung Quốc (xin lỗi những người khách du lịch Trung Quốc chân chính vì mình đã lỡ quơ đũa cả bó).

Tới đây tôi chợt nhớ ra, trong bài đọc hiểu N1 hình như cũng có nói một vấn đề khá liên quan đến câu chuyện tôi đang nói nhưng ở một khía cạnh khác.

Đại ý như sau:

Ngày nay, công nghệ phát triển quá mức, cuộc sống trở nên quá tiện nghi, con người không cần phải suy nghĩ hay cố gắng quá nhiều vẫn có thể sinh tồn, hoạt động một cách dễ dàng. Chẳng hạn như, trước kia, một cô bé khi đi học về, phát hiện bên vệ đường có một bông hoa dại rất đẹp và em muốn kể với mẹ em đang ở nhà. Em bé sẽ ráng ghi nhớ thật chi tiết vẻ đẹp của bông hoa và khi về đến nhà, em sẽ vận dụng khả năng diễn đạt của mình để mô tả về bông hoa ấy với mẹ. Việc ghi nhớ và suy nghĩ cách diễn đạt sẽ giúp ích rất nhiều cho hoạt động não bộ của cô bé.

Còn bây giờ thì sao? Cô bé ấy sẽ chẳng cần phải ngắm nhìn bông hoa thật kỹ càng làm gì, chỉ cần rút điện thoại ra chụp đánh “xoạch” 1 phát và đem về nhà cho mẹ xem là được, cũng chẳng cần nói câu nào. Tuy nhiên, dần dần, khả năng ghi nhớ và diễn đạt của em sẽ thui chột.

Nhưng khi đã không quan tâm để ý kỹ đến những thứ xảy ra quanh mình thì dần dà con người sẽ trở nên vô tâm, vô cảm.