KokoronoNiwa’s diary

書くことで心を癒す

Tuyết mùa thu 晩秋の初雪!

          

f:id:KokoronoNiwa:20161124183346j:plain

Hôm nay ở Tokyo tuyết rơi rất nhiều. Đây là một hiện tượng hiếm có trong vòng hơn 50 năm qua ở Nhật. Tuyết ở Tokyo và vùng lân cận thường rơi vào thời điểm lạnh nhất trong năm là tháng 1 hoặc tháng 2. Thế nhưng, năm nay tuyết lại rơi vào tiết cuối thu. Cứ cái đà biến đổi khí hậu toàn cầu như thế này thì không chừng vài năm nữa sẽ có tuyết rơi vào giữa hạ (Hợp thức hóa cho bài "Tuyết rơi mùa hè"). :D

Mình thì không thể nói mấy chuyện vĩ mô như "biến đổi khí hậu toàn cầu" được, vậy nên trong bài viết lần này, mình chỉ muốn chia sẻ về một hình ảnh rất cảm động xảy ra trên đường đi làm hôm nay.

Trong mưa tuyết kèm theo những cơn gió lạnh tê tái, mình mặc 3,4 lớp áo từ heat-tech, áo len, áo khoác mỏng, áo khoác dày mà vẫn thấy lạnh thấu xương. Vậy mà bên ngoài công trình đang xây dọc đường đi, 4,5 cụ già mặc đồ đồng phục (hình như giống đồng phục bảo vệ bên Việt Nam mình), bên ngoài khoác tấm áo mưa mỏng tanh, đứng co ro, run rẩy. Tuy lạnh là thế, nhưng mỗi khi có người đi ngang qua, các cụ đều chào buổi sáng mọi người bằng giọng rất vui vẻ. Thường ngày, mình chỉ cúi đầu chào lại, chưa bao giờ mình bắt chuyện với họ, nhưng hôm nay không hiểu sao như có điều gì thúc giục, khi sắp đi lướt qua cụ già cuối cùng, mình đã nán lại chào: "Hôm nay lạnh quá bác nhỉ?" (Người Nhật thường hay chào nhau theo kiểu hỏi thời tiết như: "Trời hôm nay đẹp quá ha", "Trời hôm nay nóng quá ha"...). Cụ già cười khề khề, đáp lại rất nhiệt tình: "Ừ, hôm nay lạnh quá! Thời tiết thật là kỳ lạ cháu nhỉ! Cháu đi làm nhớ cẩn thận kẻo ốm thì khổ đấy!". Hu hu.... Trời mưa tuyết, giá rét mà sao thấy lòng ấm áp kỳ lạ. Thấy trong lồng ngực có một cái gì đó dâng lên thật khó tả. Người già ở Nhật, không phải họ không có tiền, họ có nhiều tiền nữa là đằng khác. Chẳng những thế, họ được nhà nước chăm lo rất chu đáo. Vậy sao họ vẫn phải vất vả đi làm? Chắc có lẽ họ không muốn trở thành một phần thừa thãi của xã hội, họ cũng không muốn mình quá rảnh rỗi để cảm nhận rằng họ đang già đi và trở nên vô dụng.

------

今日は東京で雪がたくさん降っていました。東京の初雪は通常、真冬(1月又は2月)に降りますが、今年は11月に初雪が降りました。このような珍しい現象は54年ぶりだと言われています。この原因は地球の気候変動に関係があるという説もあります。気候変動の問題であれば、近い将来、真夏に雪が降る可能性があるかもしれません。(苦笑)

そんな寒い今朝、通勤の時に会ったお爺ちゃんたちについて話したいと思います。

雪が冷たい風と相まって体感温度が-4℃まで下がりました。ヒートテック、セーター、上着、マフラー、手袋までつけている私ですら、震えるほど寒いのですが、工事をしている道端に立っているお爺ちゃんたちは寒そうな制服の上に、薄い透明なレーンコートしか着ていません。お爺ちゃんたちはきっとすごく寒いはずです。しかし、その道を通った一人ひとりへ笑顔で丁寧な挨拶をしていました。

私は今まで挨拶してくれたら、いつも微笑を浮かべながら頭を下げ、挨拶を返すだけでした。話をかけたことがありませんでしたが、今日はまるで心から何かに促されたように、最後のお爺ちゃんとすれ違う時に足を留めてお爺ちゃんに向かって、「今日は寒いですね」と私から話を掛けました。「そうだね。今年の雪は早いよね。寒いから、風邪を引かないように気をつけてね。風邪をひいたら、大変だよ。」とお爺ちゃんが返事してきました。

寒い天気の中私の心が、お爺ちゃんの励ましの言葉で温められました。なんだか胸からあふれる気持ちは言葉で表現できないほど不思議でした。

日本の老人は貯金以外に年金を貰っているので、余裕に生活できるのではないでしょうか。彼らはどうしてそんなに苦労しているのでしょうか。

彼らは自分の老いたことを十分に意識しているからこそ、時間を無駄にせず、人生を有意義に送りたいのかもしれません。その上に、暇になれば暇になるほど、ボケるような老化現象が早く出て来るという理由もあると思います。