KokoronoNiwa’s diary

書くことで心を癒す

僕の一日!Một ngày của tớ!

Đây là một mẫu truyện ngắn do một chị bạn của mình sáng tác. Vì thấy nội dung câu chuyện rất thú vị và cách nhìn cuộc sống được mô tả qua lăng kính của trẻ thơ rất dễ thương nên mình đã xin phép được dịch sang tiếng Nhật.

Bên dưới bản dịch tiếng Nhật là phiên bản gốc tiếng Việt.

 


僕の日はいつも日曜日だとお母さんが言っている。1週間の内、5日間はお母さんと二人で、残り2日間はお父さんも加わり、僕とお 母さんの旅に参加して、3人で楽しく遊んでいる。僕の日曜日はいつも朝6時から始まる。朝起きてから最初の仕事は、おもちゃが入っている箱の中を確認する作業だ。なんだか小さくて可愛い車などが、僕が寝ているうちに遊びに逃げちゃったんじゃないかと心配して、おもちゃを一つひとつ確認しないと気がすまない。おもちゃがちゃんと箱に入っていることが分かったら、安心してお母さんが寝ている部屋に戻ることができる。そして、お母さんの暖かい胸と暖かい腕で抱きしめてもらう。本当に暖かいと感じる。お母さんも温かいと感じていると思う。お母さんの顔に微笑みが浮かんでいるからだ。あ、分かった!温かさでお母さんの微笑みを作れるのだ。お母さんの微笑みを見たい時は、お母さんを抱きしめて温かめればいいのだ。
そのあと、(因みに、僕の一日は「その後」が多いよ。つまり、僕はとても忙しいのだ。) お母さんがお父さんのお弁当や僕の朝ごはんを作ったり、お茶を淹れたりしている時は、お母さんに定義された【僕の領土】で遊んだりする。僕は1日3回お母さんとテーブルを挟んで一緒に食事をする。お母さんはいつも少しだけ食べる。僕はお母さんの秘密がわかるよ。お母さんは僕が食べていることを見るだけで、お腹いっぱいになる。僕が食事しているうちに、お母さんは僕と僕の食べ物を交互にみる。僕の食事が終わったら、お母さんは「お腹いっぱい」と言い、食事を終える。
朝ごはんが終わったら、ロリポップを食べさせられる。お母さんはいつも何かベタベタしている白いものを、綺麗な毛がそろったロリポップにのせる。お母さんはそのロリポップで歯を磨くことを教えてくれたが、僕はいつも口に入れてなめるだけだ。近所の子どもたちも、このようにロリポップを舐めているのだもん。お母さんはきっとロリポップのなめ方がわからないんじゃないかな。お母さんはロリポップで歯を擦っている。ロリポップをなめている途中でお母さんから水で口をすすがせられて、ふわふわしている白い泡を吐き出す。
そのあと、お母さんは台所で何かを一人で遊んでいる。僕はまた自分の領土で絵本やおもちゃの車、人形で遊ぶしかない。僕は一日の中でこの時間がつまらないと思う。お母さんも一人で遊んでいる。僕も一人で遊んでいる。どうしてお母さんは僕の所に来 て、僕と一緒に遊んでくれないのかな。お母さんのお鍋やお茶碗、雑巾、(あと、なんというか分からない色々なもの)よりも、僕のおもちゃがこんなに可 愛いのにな…
朝8時にお母さんと出かける。家を出てから、ゴミ捨てて、エレベーターの階数ボタンを押して、郵便受けの中を見るなどで忙しいよ。特に、お母さんをつれて出かけるのは大変だよ。最近、僕が大きくなったから、出かける場所は僕が決める。僕はお母さんの手をぎゅっと握って、僕が行きたいところにお母さんを連れて行く。お母さんの手を引っ張って歩かないと、お母さんが遅いのだ。大きい生物と小さい生物が一 緒に歩くと、大きい生物は小さい生物より遅く歩くということを僕は発見した。お母さんはいつも僕の後ろを歩く。他のお父さん、お母さんが子供の後ろを歩く、又は子供の手を握りながら歩くことも公園でよくみた。人間同士だけではなく、ワンちゃんも飼い主の前を走る。でも、お母さんを追いかけて走ることもある。 お母さんは帰りたいけど、僕はまだ遊びたい時だ。お母さんは僕の方に向いて「帰るよ」と言ってから、そのまま帰る時だ。そのような時に、「人間は大きくなればなるほど追いかけないといけないものが多くなる」ということに僕は気づいた。ハトしか追いかけなかった僕は今、女性も追いかけているのだ(苦笑)。この場合の女性は僕のお母さんなのだ。
僕はお母さんを駅によくつれて行く。駅までの道が大好き!お花や緑で囲まれた道だ。その道を歩く時に沢山の車 や沢山の自動販売機を楽しくみる。他の子供も元気に遊んでいる。青くて広い空に僕の手ひらくらいの小さな飛行機が飛んでいる。その飛行機がほしいけ ど、いつも僕が知らない所に飛んでいっちゃう!
お母さんと歩きながら、お母さんに見つけたものを教えてあげる。僕はお母さんに教えることが大好きなのだ。でも、僕のいった言葉がお母さんはよく分からないので、お母さんはもう一度、僕に聞きなおすのだ。
駅に着いたら、お母さんは僕になんかのカードを渡す。僕はそのカードをへんな機械につけて「ピッ」と音が出たら僕とお母さんが中に入れる。僕の仕事はまだ終わっていないよ。駅の中に入ったら、お母さんをエレベーターのところまで連れて行く。エレベーターでホームまで行くのだ。僕は電車が大好き!電車は1日中、たくさんの人を乗せているけど、いつも元気いっぱいに走っている。電車がホームにやってくるときの巻き起こった風も好きだ。その風は僕の髪の毛をいたずらに遊ばせる。お母さんによると、これは風ではなく電車の吐く息だそうだ。
このような活気あふれた電車、その電車を見ている僕の微笑ましい目は、日本にいないと見られないとお母さんがよく言う。

午前中に遊んだりしたあと、僕とお母さんはどこかのお店に入って昼ごはんを食べる。又は家に帰って食事と昼寝をする。僕が寝る時はいつもメロディアスな音楽が流れている。また、そよ風邪が木の葉を揺らした「カサカサ」と響く音がバルコニーから僕の耳に届く。時々、物がぶつかった音が聞こえるから、きっとお母さんが 何か遊んでいるはずだ。
僕は、1日を時間という概念で定義しないで、出かける回数で定義する。1日は24時間あるのではなく、3回か4回か5回出かけ ることだ。もしくは、1日を歩数、又はゲーム数で定義する。台風の日以外は、晴れの日でも雨の日でもお母さんと出かける。僕はお母さんが台風を怖がっていることがわかるのだ。強い風が窓をガチャガチャと揺らした時は、お母さんの顔に怖さが浮かんでいた。台風の時、お母さんは出かけたくないから、僕もしょうがなく家にいる。こんな時は、公園にいるハトは一緒に鬼ごっこで遊ぶ相手がいないから、きっと僕のことを待っていると思う。電車の吐く息も、喜んで迎えてくれる 人がいないから、僕のことを寂しく思っているはずだ。お花、葉っぱ、自動販売機、ワンちゃん、猫んちゃん等の友だちも僕のことを待っているはずだ。僕も彼らに会いに行きたいんだもん。
僕は大人になったら、絶対にお母さんのように台風を怖がらない。お母さんの手を握って、台風から守ってあげる。台風が来ても僕の友だちを守りに出かける。

僕の夜は朝とほぼおなじだ。ただし、朝は食事が終わったら、どこかに出かけるが、夜は食事が終わったら、出かけないで寝ないといけない。お母さんは、僕が寝たら、また夢の中で遊びに行けると言っている。夢の中で出かけたなら、どんな道でもいくら走っても転ばないそうだ。

-------------------------

 

SÁNG

Mẹ tớ bảo, tất cả mọi ngày của tớ đều là Chủ Nhật.

 

Tớ sẽ có 5 ngày Chủ Nhật tung tăng với mẹ, 2 ngày Chủ Nhật còn lại tớ có thêm người bạn đồng hành nữa-là cha.
Ngày Chủ Nhật của tớ bao giờ cũng bắt đầu từ khoảng 6g sáng.
Việc đầu tiên khi tớ thức dậy là tớ sẽ chạy ngay ra phòng ngoài để kiểm tra thùng đồ chơi của tớ xem có còn nguyên vị trí, có thiếu món nào không, nhất là những chiếc xe của tớ, những chiếc xe be bé rất xinh, có thể chạy mất trong khi tớ ngủ.
Sau đó tớ sẽ trở lại phòng ngủ để ôm mẹ, tớ sẽ nằm trọn trong lòng mẹ.
Tớ cảm thấy rất ấm. Mẹ tớ chắc cũng cảm thấy như tớ, vì tớ thấy mẹ cười rất tươi.
Tớ nghiệm ra rằng sự ấm áp sẽ làm mẹ tớ cười, vì thế mỗi khi tớ muốn mẹ cười thì tớ sẽ nhào vào ôm mẹ, để mẹ tớ được ấm.
Sau đó (ôi, lại “sau đó”, một ngày của tớ là sự kết hợp của những chuỗi… “sau đó”, chung quy lại là tớ rất bận), tớ sẽ chơi quanh quẩn trong nơi-mẹ gọi là “lãnh địa” của tớ- trong khi chờ mẹ làm cơm hộp, pha trà cho cha, và làm đồ ăn sáng cho tớ.
Tớ sẽ được ngồi bàn ăn chung với mẹ. Một ngày 3 bữa. Bữa nào cũng thế, mẹ tớ đều ăn ít hơn tớ. Tớ có một bí mật. Mẹ tớ có thể ăn chủ yếu bằng mắt, mẹ ăn ít và suốt bữa ăn hầu như chỉ nhìn tớ, rồi nhìn đồ ăn của tớ, và sau khi tớ đã ăn hết thì mẹ bảo là mẹ no rồi.
Sau khi ăn xong buổi sáng, tớ sẽ được mút kẹo.
Mẹ tớ thường lấy một tuýp gì đó quẹt quẹt lên cây kẹo có nhiều sợi cứng ở đầu cây, màu trắng, rồi đưa cho tớ cầm để chà lên răng. Nhưng thường thì tớ chỉ ngậm, mút. Tớ thấy bọn trẻ con ở khu vui chơi cũng hay cầm kẹo mút như thế. Nên tớ nghĩ chắc là mẹ không biết cách ngậm kẹo, mẹ lúc nào cũng cầm cây kẹo và chà vào răng.
Và tớ lại chơi một mình với xe, với sách truyện, với những chú lật đật đủ màu.
Mẹ tớ cũng chơi một mình gì đấy trong bếp.
Tớ không thích thời điểm này lắm. Vì dù gì cũng là chơi, tớ tự hỏi tại sao mẹ lại thích chơi một mình, mà không cùng chơi với tớ. Lại cả, đồ chơi của tớ cũng đẹp hơn, nhiều màu sắc hơn, ngộ nghĩnh hơn mớ khăn lau, chén bát, nồi niu…(và một số thứ hầm bà lằng khác mà tớ không biết gọi tên) của mẹ.
Khoảng 8g, mẹ sẽ cùng tớ ra ngoài. Tớ rất bận. Bước ra khỏi nhà tớ phải đi đổ rác, rồi bấm thang máy, rồi kiểm tra các hộp thư, rồi cả việc dắt mẹ đi dạo.
Dạo này, mẹ hay bảo vì tớ đã là người lớn, nên mẹ cho người lớn-tớ- được quyền quyết định đi đâu. Tớ thường nắm tay mẹ đi khắp nơi tớ muốn.
Nếu tớ không nắm tay mẹ thì mẹ đi rất chậm. Tớ cảm thấy hình như sinh vật nào to lớn hơn sẽ đi chậm hơn sinh vật nhỏ hơn còn lại. Điển hình là mẹ tớ, luôn đi phía sau tớ.
Trên đường ra công viên, tớ cũng thấy, các ông bố, bà mẹ khác cũng vậy, hoặc được con nắm tay dắt đi, hoặc đi phía sau con mình. Hoặc, những chú cún, luôn đi trước chủ của chúng.
À, nhưng cũng có một số lần, tớ phải chạy đuổi theo mẹ vì mẹ muốn đi về, còn tớ vẫn muốn chơi.Mẹ chào tạm biệt tớ, và đi về, đi về thật sự.
Những lần như thế, tớ chợt bâng quơ nghiệm ra rằng, khi người ta càng lớn thì người ta càng có nhiều thứ để rượt đuổi theo.
Ngày trước, tớ chỉ phải rượt theo những chú bồ câu. Bây giờ thì tớ phải rượt theo cả…phụ nữ. Đó là mẹ tớ. Nơi tớ thường dắt mẹ đến là: nhà ga.
Tớ rất thích con đường ra ga. Có nhiều cây, hoa, lá. Nhiều xe ô tô. Nhiều máy bán hàng tự động.
Nhiều em nhỏ chạy tung tăng như tớ. Bầu trời rất thoáng, treo lơ lững nhiều máy bay nhỏ xíu bằng lòng bàn tay tớ. Những máy bay này lúc nào cũng chạy trượt ra khỏi lòng bàn tay tớ, và biến mất vào một khoảnh xanh ngắt nào đó. Những lúc này, tớ sẽ tha hồ “thị phạm” cho mẹ tớ: lá lá lá, oa oa oa, bay bay bay. Và rồi nhất định mẹ sẽ bồi thêm vào câu nói của tớ: “lá màu xanh”, “hoa đẹp quá”, “máy bay bay đâu rồi!”
Khi ra ga, mẹ sẽ cho tớ cầm một cái thẻ để ấn vào chổ soát vé.
Tớ sẽ dẫn mẹ vào ga, sẽ bấm thang máy để xuống nơi đợi tàu. Tớ thích ngắm những con tàu. Những con tàu không bao giờ mệt mỏi.
Tớ thích nghe tiếng gió trượt ngang qua đoàn tàu, thổi rào rạt vào tóc tớ. Mẹ tớ bảo đó không phải là gió, đó là hơi thở của đoàn tàu.
Mẹ tớ cũng bảo, nếu nhìn những con tàu chạy ào ào qua sân ga, và rồi nhìn vào niềm vui, thú vị trong mắt tớ, rồi lại nhìn những con tàu mới qua thì sẽ thấy: chỉ có ở nơi đây, Nhật Bản, những con tàu dài đến mãi mãi.

 

 

img_5233

 

TRƯA

Sau khi chơi thỏa thích buổi sáng xong. Hoặc tớ và mẹ sẽ ghé vào đâu đó, hoặc sẽ về nhà để ăn và ngủ trưa. Giấc ngủ của tớ bao giờ cũng có tiếng nhạc nhè nhẹ.
Có tiếng động lua khua của mẹ làm gì đó. Có tiếng cây lá xào xạt ngoài hành lang…

CHIỀU

Tớ lại được dẫn mẹ đi đâu đó… Đôi khi tớ nghĩ không biết có nên định nghĩa khái niệm về “Ngày” không? Thay vì nói: 1 ngày có 24 tiếng thì phải nói là: 1 ngày có 3 hay 4 hay 5…cuộc đi dạo. Hoặc là 1 ngày có 2400 bước chân.
Hoặc là 1 ngày có…24 trò chơi, chẳng hạn! Ngày nào cũng thế.
Mưa, Nắng.
Trừ những hôm có bão. Tớ chắc chắn mẹ tớ rất sợ bão.
Những hôm bão kéo qua cửa sổ, tớ thấy khuôn mặt mẹ có thoáng sợ hãi. Mẹ ở luôn trong nhà. Và đương nhiên tớ không thể dẫn mẹ tớ đi đâu được.
Những hôm ấy, tớ nghĩ bồ câu ngoài công viên sẽ nhớ tớ vì không có ai bầy trò rượt đuổi với chúng, hơi thở của “đoàn tàu mãi mãi” cũng sẽ nhớ tớ vì không có ai vui mừng chào đón nó như tớ…và…và sẽ có hoa, lá, máy bay, máy bán hàng tự động, chó, mèo….chúng sẽ nhớ tớ, như chính tớ bồn chồn nhớ chúng.
Vì thế, tớ quyết tâm, khi tớ lớn, tớ sẽ không sợ hãi những cơn bão như mẹ. Tớ sẽ nắm tay mẹ chạy qua những cơn bão. Tớ sẽ thăm những người bạn-những người bạn cuộc sống-của tớ trong những cơn bão.

 

img_8189

 

TỐI

Buổi tối của tớ, đại khái cũng giống buổi sáng. Chỉ khác 1 điểm là thay vì buổi sáng sau khi ăn tớ sẽ đi đâu đó ra ngoài, còn buổi tối, sau khi ăn xong tớ phải ở nhà, và đi ngủ. Mẹ tớ thường bảo-tớ ngủ ngoan đi, và chắc chắn trong giấc ngủ, tớ sẽ được đi chơi, được chạy nhảy khắp nơi trên những con đường rất đẹp và không bao giờ làm tớ vấp ngã.

                                                                                   Tác giả: Trần Thùy Trang