KokoronoNiwa’s diary

書くことで心を癒す

Chị!

Trước nay chị vẫn nổi tiếng nghèo mà xởi lởi. Chị làm việc trong bệnh viện lương tháng vài triệu, nhưng vẫn luôn muốn chăm lo cho người khác. Nhớ hồi em học đại học, em xấu xí và rất thơm mùi ....bông lúa. Mỗi lần qua nhà chị chơi, chị đều mua đồ cho em. Chị chăm lo cho em từ đầu tới chân, từ quần áo, giày dép, đến cả dây buộc tóc. Thỉnh thoảng chị lại dúi tiền cho em. Mà chị có dư dả gì đâu chứ. Những lúc chị cho quà, cho tiền, không hiểu sao em cứ giãy nãy, quạu quọ không chịu nhận. Chị toàn mắng: "Bộ mày sợ bận đồ mới nó cắn mày hả?” hay “Tao chưa thấy ai được cho tiền mà quạu như mày?”.

Mặc dù phải nói nhỏ thêm là hồi nhỏ em rất keo, mẹ cho mỗi ngày có 500 đồng mà e để dành tới mấy trăm nghìn rồi cho mẹ lại. Nhưng cũng có lúc em chưa kịp cho mẹ thì bị đồng bọn của Tăng Minh Phụng (ông này nghe đâu lừa đảo, quỵt nợ, nổi đình nổi đám những năm 90 nên những ai quỵt nợ hay manh nha quỵt nợ là em cho vào đội ông nàyJ) dụ ngon dụ ngọt để nẫng của em. Và trong đó có chị. Và rồi cũng chị là nhân vật hay sử dụng câu “tiền vô nhà khó như gió vô nhà trống”. Thế là em mất trắng. --- Mở khúc ngoặc này để cho thấy, con người không ai hoàn hảo. Và chị cũng thế. Há há há….

 

Vô lại đề.

Người ta nói “Phú quý sinh lễ nghĩa”. Có nhiều người rất tốt, song điều kiện của họ quá khó khăn, muốn quan tâm, lo lắng đến gia đình, họ hàng cũng đành ngậm ngùi ngó lơ. Nhưng chị dù không phú quý vẫn trọn lễ nghĩa, hiếu đạo. Chị không có nhiều tiền nhưng vẫn hay để ý đến từng cái bao gối, chiếc khăn tắm của ba mẹ để mua mới khi chúng cũ sờn. Chị hay dấm dúi ít tiền cho các cô, các bác anh chị của ba mỗi khi về thăm. Tết nào chị cũng sắm đồ đẹp cho các cháu.

Em còn nhớ trước khi em lấy chồng 1 tháng, em bị sốt xuất huyết dengue, tình trạng của em khá nặng, nghe đâu còn có nguy cơ…đứt bóng :D. Chị đến bệnh viện thăm em, mặt chị cau có, quạu quọ nhưng em vẫn thấy chị rất bình tĩnh, chị dặn dò em phải cố gắng ăn uống nghỉ ngơi. Rồi chị đi về. Sau đó, em nghe cháu kể lại, chị về nhà và chị khóc ghê lắm. Chị khóc tu tu như con nít.…. Có lẽ bộ mặt cau có của chị ở bệnh viện là vì chị đang cố ngăn không bật khóc. Chị sợ em lo lắng.

Và mới đây, khi anh ba ốm nặng. Tình hình rất nguy cấp. Mọi người trong gia đình đều tập trung về để chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất. Trong tất cả anh em, ai cũng lo lắng. Và những anh em có điều kiện đã giúp đỡ tài chính cho anh ba rất nhiều. Chị không có nhiều tiền, chị không thể giúp được bao nhiêu. Nhưng sao em vẫn thấy chị như trụ cột giữa lúc gia đình hoang mang, bối rối. Có lẽ do chị làm ngành y nên những lúc gia đình có người đau ốm, chị bỗng trở thành trụ cột. Nhưng đâu ai biết rằng, chị cũng rất hoang mang và rối trí. Đến mức, chị sang nhà cậu ở kế bên nhà mà lúc về chị không xác định được nhà mình nằm ở hướng nào.

Nhưng chị không chỉ tốt với người nhà đâu nhé. Trong lúc anh ba bệnh, gia đình rối ren nhưng chị vẫn quan tâm tới những số phận kém may mắn hơn mình. Hôm ấy, em và chị ở bệnh viện. Cả 2 chị em đều đang sụt sùi vì tình hình nguy cấp của anh ba. Nhưng bỗng nghe 1 người phụ nữ dân tộc thiểu số khóc tu tu ở hành lang, ngay thang máy. Hai chị em ra xem thì được biết chồng chị ấy mất nhưng không có tiền thuê xe đi về. Nhà chị ấy rất xa. Tận trên buôn. Em còn chưa kịp hiểu vấn đề, vẫn đứng nhìn thì chị đã lần tay vào ví móc tiền ra đưa cho chị ấy. Số tiền không nhiều nhưng có lẽ dư để thuê 1 chiếc xe đưa thi thể anh chồng kia về. Chị thật tốt, chị rối trí, chị mất phương hướng nhưng tâm chị vẫn sáng. Nhưng phải nhắc lại, chị không dư dả gì.

Nhưng chị ơi, có lẽ vì ông trời thấy được lòng tốt của chị ở bệnh viện hôm đó, nên điều kì tích đã xảy ra và anh ba đã được ở lại bên mọi người.

Chưa bao giờ em nói những lời sướt mướt - mà theo cách nói vui của em là “sến lụa” – như thế này nhưng “Chị ơi, chị là người chị tuyệt vời và đáng tự hào của em!”