KokoronoNiwa’s diary

書くことで心を癒す

Mẹ!

             f:id:KokoronoNiwa:20170106115129j:plain

Đối với con, không có người phụ nữ nào giỏi giang và vĩ đại bằng mẹ. Mẹ rất hiền, hiền từ trong tâm. Mẹ thương yêu con cái vô bờ bến, mẹ thương cả những người không máu mủ ruột rà. Nhưng hiền không có nghĩa là mẹ lúc nào cũng nói những điều nhẹ nhàng, ngon ngọt. Mẹ hiền nhưng mẹ nói rất nhiều. Mẹ nói nhiều đến nỗi làm ba và các anh phát cáu.

Con vẫn nhớ lúc còn nhỏ, lúc đó con luôn nghĩ là nhà mình giàu nhất xóm, vì ngày nào con cũng thấy có người đến nhà mượn tiền của mẹ. Ngày đó mẹ là bà hàng sáo. Người ta mượn tiền của mẹ rồi đến vụ mùa sẽ đong lúa cho mẹ trừ nợ. Cũng có những người mượn tiền của mẹ nhưng tới mùa lại bán cho người khác. Và rồi khi cần tiền họ lại đến tìm mẹ khóc than. Mẹ rầy la kinh lắm. Mẹ bảo: “Tụi bây lấy tiền của tao, rồi đi bán lúa cho người khác, không trả tiền cho tao. Vậy sao tụi bây không đi mượn tiền của người ta? Tao không bao giờ cho tụi bây mượn nợ nữa”. Mẹ phán nghe chắc như đinh đóng cột, thế nhưng khi người ta nhỏ vài giọt nước mắt, tỏ bộ dạng đáng thương, đứng dậy cắp nón đi về thì mẹ lại gọi giật lại, vừa đưa tiền lại vừa tiếp tục rầy la. Mẹ rầy nhưng con vẫn thấy mẹ sao mà hiền và tốt bụng đến thế. Nhưng không biết mấy người mượn tiền của mẹ có thấy mẹ hiền và tốt bụng không, mà số người mượn tiền của mẹ rồi xù nợ cũng không hề ít. "Chắc do họ nghèo quá!!!" - Mẹ thở dài nói vậy.

Mẹ thương con cái lắm. Ừ thì mẹ nào mà chẳng thương con.

Ngày con học lớp 7, do ham chơi, leo trèo nhảy nhót, con đã bị thương ở gót chân. Phần thịt bên trong bị dập và sưng lên rất to. Con không đi lại được, không ăn uống được, không ngủ được. Nhiều đêm liền con ngồi dựa vào thành giường, treo chân lên cao cho khỏi đau nhức, tay cầm cái đèn hột vịt. Thật đau khổ. Mẹ cũng không ngủ. Mẹ ngồi kế bên con, mẹ bảo: “Nếu con gánh nặng, mẹ sẽ gánh hết phần cho con. Nhưng con đau, mẹ không gánh cho con được. Con ráng lên nha con.” Con biết, con đau nhưng chỉ đau ở cái chân thôi. Mẹ bộn bề công việc, thức dậy từ 3, 4 giờ, làm quần quật đến tận 11, 12 giờ mới đi ngủ. Vậy mà mẹ còn đau lòng vì con. Đúng là mẹ không gánh được giúp con những cơn đau nhức. Nhưng lòng mẹ chắc còn đau hơn những cơn đau con đang phải chịu đựng gấp bội.

(Hồi đó chỉ vì sợ nên con đã kiên quyết không chịu đi bệnh viện mổ. Và cuối cùng ba và chị gái đã mổ và nặn hết phần thịt hoại tử cho con. Thật là gia đình bá đạo!).

Chưa hết. Mẹ là một người tiết kiệm nhất mà con biết. Con đi học, đi làm ở xa về, sáng nào mẹ cũng hỏi mấy đứa ăn gì? Ăn bún hay ăn phở? Còn mẹ, mẹ chạy vù ra đầu đường mua 1 ổ bánh mì không về ăn với trứng. Có hôm thì úp một tô mì gói chẳng có thịt, chẳng có rau. Hôm thì mẹ ăn cơm nguội còn thừa từ buổi tối. Con hỏi mẹ sao mẹ không ăn bún, ăn phở. Mẹ cười rất tươi, rằng: “”Mấy món đó mẹ ăn chẳng thấy nhưn nhị gì. Mẹ thích ăn mì gói. Mẹ thích ăn cơm nguội”.

Nhưng mẹ cũng từng nói rằng: “Ăn bún, ăn phở tốn kém lắm. Để dành tiền lo cho nhà thằng A, nhà thằng B…”

Mẹ ơi, mẹ 70 mấy tuổi rồi. Tuổi của mẹ là tuổi nghỉ ngơi, hưởng thụ. Tuổi của mẹ không phải tuổi lam lũ mỗi ngày thức khuya dậy sớm bán buôn, tuổi của mẹ tuyệt đối không được khiêng vác nặng, tuổi của mẹ không phải tuổi lục đục trông đàn gà mấy trăm con, và tuổi của mẹ, không cần tiếc chi tiền ăn sáng mẹ ạ!